"Chờ một chút."
Ôn Lật Nghênh đưa tay, gạt nhẹ đôi khuyên tai tua rua đính kim cương vụn, cố gắng cong khóe môi lên thành một nụ cười gượng gạo: "Khuyên tai của con bị lệch rồi, con… con vào sửa lại một chút."
Cô biết tất cả mọi người ở đây đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, chờ đợi một quyết định từ cô.
Cô cũng biết, giờ đây cả người cô đang rối bời, đầu óc trống rỗng, bước chân thì trôi nổi như đi trên mây.
Mạch Gia Hân vô cùng lo lắng, đi ngay phía sau Ôn Lật Nghênh, nhưng cuối cùng cũng không đẩy cánh cửa phòng ngủ đó ra để vào với cô.
Chỉ một bức tường ngăn cách.
Ôn Lật Nghênh dựa người vào cánh cửa. Chiếc sườn xám cô đang mặc có thiết kế hở lưng, được kết nối bằng những chuỗi ngọc trai nhỏ tinh xảo. Khi cô cử động, chúng va vào cửa, tạo nên những tiếng lách cách khe khẽ.
Thế nhưng, tai cô ù đi, hoàn toàn không nghe thấy gì.
Cô tìm lấy điện thoại, đầu ngón tay run rẩy. Màn hình vừa sáng lên, một tin tức nóng hổi đã hiện ra. Ôn Lật Nghênh cắn môi đầy do dự, rồi như thể đã hạ quyết tâm, cô nhấn mở.
Trước đây, Ôn Lật Nghênh gần như không bao giờ xem tin tức thời sự, ít nhất là chưa bao giờ tập trung cao độ để xem một buổi livestream nghiệp dư của người qua đường như thế này. Cô còn chưa kịp định hình cảm xúc của mình là gì thì bóng dáng của Du Chi đột ngột xuất hiện trên màn hình.
Đầu ngón tay trắng bệch của cô bất giác siết chặt lại, trái tim cũng đập lệch đi một nhịp.
Du Chi quay lưng về phía ống kính, bộ quân phục đặc nhiệm ôm trọn lấy thân hình vốn đã hoàn hảo của anh, khiến nó càng thêm vẻ mạnh mẽ, đầy nội lực. Anh di chuyển bằng những bước chân chuyên nghiệp, mỗi bước đều rất nhẹ nhưng vô cùng vững vàng để không kích động bọn cướp.
Tín hiệu livestream không tốt lắm, âm thanh cứ rè rè, Ôn Lật Nghênh nghe không rõ.
Cô chỉ thấy Du Chi tháo khẩu súng bên hông, đặt xuống đất rồi dùng chân đá ra xa. Anh giơ hai tay qua đầu, vài giây sau lại tháo bỏ áo giáp và mũ bảo hộ, cũng đá chúng đi.
"Thả cô bé ra." Giọng nói trong video lúc được lúc mất bỗng trở nên rõ ràng, chất giọng từ tính trầm ổn của người đàn ông vang lên, "Để tôi thay."
Dường như Du Chi còn nói thêm vài điều gì đó với hắn ta
Cuối cùng, bọn bắt cóc cũng đồng ý. Chúng thả cô bé bị bắt làm con tin ra, rồi chuyển con dao kề lên cổ Du Chi. Trong khoảnh khắc ánh lửa lóe lên, lưỡi dao sắc lẹm đột ngột đổi hướng, đâm thẳng vào ngực anh.
Cùng lúc đó, màn hình livestream tối sầm, chỉ còn tiếng hét chói tai vang lên từ loa ngoài.
Những ngón tay đang siết chặt điện thoại của Ôn Lật Nghênh đã trắng bệch vì dùng sức, rồi đột nhiên buông thõng. Chiếc điện thoại rơi thẳng xuống đất, tạo nên một tiếng "cạch" giòn giã, chói tai.
Mạch Gia Hân ở ngoài cửa lập tức lo lắng đập cửa:
"Nivalis, cậu không sao chứ?"
Dù biết cô ấy không thể thấy, nhưng Ôn Lật Nghênh vẫn cố gắng nhếch môi.
"Không sao. Tớ không sao đâu." Giọng cô run rẩy, xa lạ đến mức chính cô cũng sắp không nhận ra.
Ôn Lật Nghênh không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.
Đầu óc cô hỗn loạn, chốc lát là dáng vẻ Du Chi mặt lạnh như tiền nhưng vẫn phải dỗ dành cô, chốc lát lại là cảnh anh và cô hôn nhau đến trời long đất lở, khó dứt khó rời, rồi lại đến hình ảnh con dao găm thẳng vào ngực anh, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo.
Cô không thể gọi tên cảm xúc cụ thể đang dâng trào, chỉ biết tim cô đập mỗi lúc một nhanh, một dồn dập.
Những tiếng gầm rú dữ dội cứ quay cuồng, khuếch đại trong tâm trí cô.
Dường như có thứ gì đó đang lung lay, nhưng lại có thứ gì đó đang trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
Rất lâu sau, Ôn Lật Nghênh thở ra một hơi dài, rồi đẩy cửa phòng ngủ bước ra.
Không chỉ có Mạch Gia Hân, mà tất cả các bậc trưởng bối cũng đang ở đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!