Chương 3: Cô Mệt, Tôi Đau

Nơi chân trời, ánh bình minh buông xuống một màu vỏ quýt khô, một sắc màu kỳ lạ mà Ôn Lật Nghênh chưa từng thấy qua.

Cả một đêm dài trôi qua, đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn. Giọng nói của người đàn ông lọt vào tai, nhưng cô chỉ có thể ngơ ngác đứng đó.

Du Chi, người đã nhảy lớp vào đại học từ khi còn niên thiếu, chuyên gia tâm lý học tội phạm, bậc thầy về biểu cảm vi mô. Trong giới cảnh sát Kinh Bình, anh được mệnh danh là "Thánh Phán".

Dừng lại vài giây, Du Chi ý thức được một vấn đề tổn hại sâu sắc đến lòng tự trọng của phái mạnh:

Ôn Lật Nghênh không biết anh là ai.

Nói đúng hơn, cô chưa từng nghe qua cái tên này.

Những đường nét trên gương mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có sát khí quanh thân là càng thêm nặng nề.

"… Là "Du" trong "do dự", hay "Du" trong "dư thừa"?" Đầu óc Ôn Lật Nghênh vận hành một cách chậm chạp, khó khăn lắm mới liên tưởng được hai chữ này.

Cô tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt bỗng nhếch môi cười, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng. Ôn Lật Nghênh thật không hiểu, một cái tên chỉ là ký hiệu, tại sao phải vòng vo như vậy? Lúc cô hỏi thì không nói, lúc cô không hỏi nữa thì lại khơi lên.

Ôn Lật Nghênh thẳng thắn tiến lên một bước, chìa tay phải: "Tôi là Ôn Lật Nghênh, cô ba nhà họ Ôn, tên tiếng Anh Nivalis. Tên ở nhà thì chỉ người thân mới được gọi. Anh cứ gọi tôi là cô Ôn, nhưng chắc chúng ta cũng không gặp lại đâu, nên mấy cái này không quan trọng."

Cô tự tin và phóng khoáng, mỗi cử chỉ đều toát ra phong thái của một tiểu thư danh giá, tự thấy mình và kẻ đến cái tên cũng không nói cho rõ ràng này là hai thế giới khác biệt.

Du Chi chỉ phát ra một tiếng "Ừm" cực nhẹ trong cổ họng rồi tiếp tục cất bước.

Đi được vài bước không nghe tiếng động, anh dừng lại quay đầu. Ôn Lật Nghênh vẫn đứng yên tại chỗ, bàn tay chìa ra vẫn còn lơ lửng giữa không trung.

Du Chi khẽ nhíu mày, quay trở lại. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều lạnh đi vài phần.

Ôn Lật Nghênh thu tay lại, siết chặt thành nắm đấm, móng tay dài bấm vào da thịt.

Lần đầu tiên bị người ta cướp rượu, lần đầu tiên bị ôm và vác, lần đầu tiên chủ động bắt tay lại bị làm lơ. Ánh mắt cô phẫn hận đến mức muốn lột da nuốt sống anh.

Anh là cái thá gì chứ!

"Đi được không?" Sự kiên nhẫn của Du Chi đã cạn kiệt. Ấn tượng ban đầu của anh không sai, phụ nữ phiền phức, mà một tiểu thư kiêu kỳ như cô thì lại càng phiền phức hơn.

"Không đi được!" Tính công chúa của Ôn Lật Nghênh trỗi dậy, cô dậm chân. Chưa có người đàn ông nào dám nói chuyện với cô bằng giọng điệu đó, kể cả Trần Trú Ngôn!

Cô mặc kệ lễ tiết gia giáo, mặc kệ hình tượng thục nữ, chỉ muốn ngồi phịch xuống ăn vạ, ra cái điều phải có kiệu tám người khiêng tới thì cô mới đi. Phải cho người đàn ông này biết, cô, Ôn Lật Nghênh, không phải người dễ bắt nạt!

Ai ngờ, mông cô không chạm xuống nền đá lạnh lẽo, mà rơi vào một vòng tay rắn chắc.

Du Chi khom người, một tay đỡ lấy sức nặng của cô, thuận thế bế ngang cô lên, động tác còn thô bạo hơn lần trước.

Bả vai cô va vào lồng ngực anh, Ôn Lật Nghênh đau đến ứa nước mắt. Nhưng phần nhiều là uất ức. Chưa từng có ai đối xử với cô như vậy! Cô là mặt trăng được vạn vì sao vây quanh, được người người yêu thương, dỗ dành.

Cô càng giãy, Du Chi càng siết chặt.

Trong lúc giằng co, chuỗi ngọc trai trên cổ tay cô đứt phựt, những viên ngọc trắng tròn rơi lả tả xuống đất, vang lên những tiếng leng keng sắc lạnh.

Theo bản năng Ôn Lật Nghênh nghiêng đầu, hung hăng cắn vào vai anh. Cô dùng hết sức bình sinh, nhưng người đàn ông vẫn không một chút lay chuyển, bước chân vững như bàn thạch. Vật lộn một hồi, cô kiệt sức, đành phải buông ra.

Du Chi bật cười: "Chỉ thế thôi à?"

Ôn Lật Nghênh không chịu thua, lại giương bộ dạng muốn cắn.

"Được rồi." Du Chi ngắt lời. "Cô mệt, tôi đau. Làm vậy có ý nghĩa gì?"

Ôn Lật Nghênh trợn tròn mắt, bị anh chọc cho tức đến lồng ngực phập phồng. "Tôi muốn, thì đó có ý nghĩa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!