Chương 28: Nụ hôn sẽ không chỉ dừng lại ở đây

Sau một trận hôn chiến nảy lửa, kết quả là bất phân thắng bại.

Đẩy Du Chi ra khỏi phòng thay đồ, Ôn Lật Nghênh dựa vào cửa, phải mất một lúc lâu cô mới điều hòa lại được nhịp thở.

Trên bàn trang điểm, chai lọ mỹ phẩm ngã dúi dụi, đổ rạp cả một mảng.

Ôn Lật Nghênh ngồi xuống lần nữa, cô ngước mắt đối diện với hình ảnh phản chiếu trong gương. Mắt cô ươn ướt, má thì ửng hồng, lồng ngực phập phồng. Lớp trang điểm tỉ mỉ ban nãy đã hoàn toàn bị phá hỏng. Cô bực bội thở dài, cầm bông phấn lên dặm thêm vài lớp, cố gắng che đi vệt hồng khả nghi trên má.

Thỏi son kem màu phúc bồn tử đã chuẩn bị sẵn cũng bị cô ném sang một bên, thay bằng một màu đậm hơn, như một hành động giấu đầu hở đuôi để che đi đôi môi vừa bị hôn đến sưng đỏ.

Kết thúc mọi nỗ lực "cứu vãn", cô vội vàng chộp lấy điện thoại, mở khung chat của hai người.

Anh đã trả lời tin nhắn của cô, còn trích dẫn lại từng cái một, dù nội dung vô cùng nhạt nhẽo và bình thản.

[ Em yêu anh chết mất!! ]

[ Ừm ]

[ Em hận anh!!! ]

[ Ừm ]

[ Nhớ anh ]

[ Ừm ]

Tim đập nhanh như trống dồn, đầu ngón tay Ôn Lật Nghênh siết chặt điện thoại, không tài nào gọi tên được cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Lát sau, cô mở cửa bước ra. Du Chi đã đứng chờ sẵn bên ngoài.

Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Du Chi chỉ cần liếc qua là nhìn thấu sự thay đổi của cô, anh vô cùng không biết xấu hổ mà cong môi cười.

Ôn Lật Nghênh thấy bộ dạng của anh, cơn tức lại bùng lên, cô vung tay định đánh anh.

Nhưng cổ tay cô đã bị người đàn ông dễ dàng bắt lấy, hóa giải mọi lực đạo. Du Chi thản nhiên cảnh cáo: "Còn không xuống dưới, mọi người sẽ nghĩ chúng ta vừa làm gì mờ ám đấy."

"…"

Ôn Lật Nghênh giật tay ra khỏi tay anh: "Đồ khốn!"

"Ừm." Anh thẳng thắn thừa nhận.

Du Chi nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô, đó là thứ không thể nào che giấu được. Mọi rung động trong đó, là vì anh mà có. Chỉ cần điểm này thôi, cũng đủ để anh âm thầm đắc ý.

Anh không trêu cô nữa mà trịnh trọng nắm lấy tay cô. Cả hai cùng nhau xuống lầu, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, trai tài gái sắc, quả là một cặp trời sinh.

Ba mẹ hai nhà đang thì thầm với nhau, ai nấy tấm tắc khen ngợi cuộc hôn nhân này thật xứng đôi.

Dương Như Tĩnh là người đã tận mắt chứng kiến quá trình con trai mình từng bước thay đổi tâm ý, nên bà vui mừng hơn Du Chung Khang rất nhiều. Nhìn thấy Du Chi và Ôn Lật Nghênh tay trong tay bước xuống, bà cảm động đến mức hốc mắt gần như ươn ướt, cuối cùng phải hung hăng cấu mạnh Du Chung Khang một cái mới miễn cưỡng nén lại được. "Tốt quá, thật sự tốt quá."

Lúc này, bà vẫn không quên nói khích con trai cả: "Hoài Hoài, con xem em trai con kìa, thành gia trước rồi lập nghiệp, chẳng phải cũng rất tốt sao? Con cứ phải phản đối làm gì chứ."

Du Cận Hoài rất lý trí, anh ấy nói thẳng vào vấn đề: "Chẳng qua là họ vừa hay gặp được đúng người hợp ý thôi mẹ."

Dù sao đây cũng là nhà họ Ôn, không muốn gây ảnh hưởng không tốt, Du Cận Hoài đã hạ giọng rất thấp.

"Không phải quả dưa nào bị ép chín cũng ngọt đâu."

Dương Như Tĩnh ngồi cạnh đang chìm đắm trong niềm vui nên không nghe thấy. Nhưng lời này lại lọt vào tai Ôn Nghiên Tu đang đứng cách đó vài bước, anh ấy khẽ cong môi, nụ cười mang ý vị không rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!