Chương 27: Run Rẩy

Thời gian hai nhà hẹn là chín giờ chín phút, chỉ để lấy một điềm lành. Du Chi cùng ba mẹ anh, anh chị em và các vị trưởng bối thân thích đến, sáu chiếc Bentley kéo dài, men theo con đường núi quanh co, một đường thong dong đi lên, vô cùng hoành tráng.

Ôn gia không giống Du Viên, không mang vẻ đẹp nội liễm, trầm mặc của kiến trúc cổ, mà là một sự lộng lẫy, huy hoàng và phô trương. Tựa lưng vào núi, hướng ra biển, là nơi có phong cảnh đẹp nhất toàn bộ Vịnh Nước Cạn. Kiến trúc mang phong cách châu Âu, sừng sững giữa rừng cây xanh biếc, như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích.

"Đẹp quá." Du Cận Đường nhìn đến ngây người. Trong khoảnh khắc, cô ấy cảm thấy Du Viên nhà mình, nơi có lịch sử lâu đời đến mức có thể đăng ký di sản thế giới, thật tầm thường. Bây giờ cô ấy càng tin rằng, cuộc hôn nhân này, chính là anh hai nhà mình trèo cao.

Đến cả Du Cận Hoành, người luôn thờ ơ với những thứ này, cũng phải cầm điện thoại lên, chụp liền mấy tấm.

Du Chi ngồi cùng Du Chung Khang và Dương Như Tĩnh ở chiếc xe đầu tiên, hiếm khi thu lại vẻ bất cần. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, không thắt cà vạt, nhưng khí chất hoang dã đó là thứ mà một chiếc áo sơ mi không tài nào che giấu được.

Lúc này, Du Chi đang dùng ngón tay trắng lạnh của mình gõ nhẹ lên cằm. Dương Như Tĩnh thấy vậy, không khỏi cười nói: "Thằng nhóc con cũng biết căng thẳng à."

Du Chi liếc nhìn ba mẹ mình một cái, anh không nói gì. Anh không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.

Là đang căng thẳng. Trái tim từng đối mặt với vô số kẻ bắt cóc hung ác nhất mà không hề gợn sóng, giờ đây lại theo khoảng cách ngày càng gần với Ôn gia mà đập loạn nhịp.

Năm phút sau, đoàn xe đến trước cửa Ôn gia. Lễ vật đã chuẩn bị sẵn được Hồ Mân chỉ huy, nối đuôi nhau mang vào trong. Ôn Triệu Lân và Kiều Khả Tâm cố ý ra cửa đón, để thể hiện thành ý.

Du Chi đi ở phía trước, anh đến trước mặt hai người, cung kính cúi đầu chào. Sau đó, người hai nhà lần lượt giới thiệu, thăm hỏi lẫn nhau.

Ôn Nghiên Từ tiến lên, bắt tay Du Chi. Hai người vì chuyện của Hứa Phỉ mà đã từng tiếp xúc, xem như có quen biết. Anh ấy hạ thấp giọng: "Chuyện của Hứa Phỉ, làm phiền cảnh sát Du rồi."

"Đều đã qua rồi. Hơn nữa, cô Hứa thành tâm hối cải, nguyện ý lấy thân làm mồi nhử giúp cảnh sát phá án, đó là điều cô ấy đáng được nhận." Nhắc đến công việc, mày mắt Du Chi hiện lên chút nghiêm túc.

Ôn Nghiên Từ khẽ cười: "Còn gọi là Ôn tổng thì xa cách quá, cứ giống A Quân, gọi tôi là anh hai."

Thật ra tính theo tuổi, Du Chi còn lớn hơn anh ấy chín tháng. Nhưng Du Chi không chút do dự, khẽ gật đầu: "Anh hai."

Ba mẹ hai bên đã vui vẻ ngồi xuống hai phía sofa. Đây không phải là lần đầu họ gặp mặt, nên không có quá nhiều lễ nghi rườm rà.

Du Cận Hoài và Ôn Nghiên Tu là người thừa kế tập đoàn, có không ít chủ đề chung; Du Cận Hoành và Du Cận Đường thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Dương Như Tĩnh.

Nhộn nhịp là vậy, chỉ là không thấy bóng dáng Ôn Lật Nghênh.

Du Chi có chút khó hiểu, vài lần nhìn về phía Ôn Nghiên Từ, không biết phải hỏi từ đâu. Ôn Nghiên Từ thấy hết mọi thứ, cuối cùng không nhịn được mà mở lời trước: "Có gì muốn hỏi anh à?"

Du Chi đã tự kiểm điểm lại biểu hiện gần đây của mình, anh không cảm thấy có chỗ nào làm công chúa không vui cả. Chắc vấn đề không nằm ở anh, hẳn không phải là cô cố tình trốn tránh anh đâu. Anh bèn khiêm tốn thỉnh giáo: "Anh hai. Lật Nghênh đâu ạ?"

Anh gọi cô là Lật Nghênh. Ôn Nghiên Từ lại cười, xem ra em gái mình vẫn chưa hoàn toàn mở lòng.

"Em ấy ở trên lầu, dì giúp việc quên gọi em ấy xuống." Ôn Nghiên Từ vẫn giữ nụ cười đúng mực.

Một cái cớ quá tệ. Du Chi liếc mắt đã nhìn thấu. Rõ ràng là nhà họ Ôn đang ra hiệu cho anh, muốn anh ý thức được mình là người ở vị thế thấp hơn trong mối quan hệ này, phải luôn là người chủ động.

Hôm nay là anh mang sính lễ đến, lẽ ra anh phải là người chủ động hơn. Anh rất lịch sự: "Vậy xin hỏi, em có thể lên tìm cô ấy không?"

Theo dì giúp việc, thang máy dừng lại ở tầng sáu. Cửa vừa mở ra, mùi hương hoa hồng nồng nàn ập đến. Không cần bất kỳ lời giới thiệu nào, Du Chi đã hiểu, cả tầng này là khu vực của Ôn Lật Nghênh.

Đây là lần đầu tiên Du Chi vào phòng ngủ của con gái, khó tránh khỏi có chút gượng gạo. Anh muốn làm lơ, nhưng hơi thở của cô trong không khí lại có cảm giác tồn tại quá rõ ràng.

Du Chi đi từng bước về phía trước, thần kinh anh càng lúc càng căng thẳng. Anh đột nhiên rất hối hận, nhưng đã không còn đường lui.

Hương thơm vô tận, tràn ngập trong từng hơi thở của anh, gần như muốn thiêu đốt sợi dây lý trí trong đầu. Du Chi không thể không nhớ lại nụ hôn của họ, triền miên, nồng nhiệt. Anh có chút thống khổ mà nhắm mắt lại.

Anh cảm thấy mình thật hoang đường và nực cười. Giống như một cậu trai trẻ mới lớn, đang tự mình mơ mộng, hết lần này đến lần khác vì cô mà đấu tranh.

Trong phòng thay đồ.

Ôn Lật Nghênh đã dậy từ rất sớm. Tắm rửa, dưỡng da, trang điểm, làm tóc, làm móng, thay lễ phục… mỗi một công đoạn đều vô cùng tốn thời gian. Cô đắm chìm trong đó, không cảm thấy thời gian trôi qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!