Hong Kong là sân nhà của Ôn Lật Nghênh. Giống như cá trở về với biển rộng, cô tự do tự tại, tung hoành ngang dọc.
Trên máy bay cô còn ngoan ngoãn hứa hẹn, nhưng vừa hạ cánh, mọi lời nói đã bị cô ném lại sau lưng. Ba ngày liên tiếp, cô gần như đã tạm gác lại thân phận "vị hôn thê", cô lao vào hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác, đêm đêm chìm trong tiệc tùng. Những bộ váy áo và trang sức lộng lẫy cuối cùng cũng có dịp để phô diễn.
Nhà họ Du từ trên xuống dưới lại đang bận rộn chuẩn bị cho lễ nạp thái, Du Chi là nhân vật chính đương nhiên không thể thoát thân. Cứ thế, khoảng lặng bất thường trong khung chat của hai người kéo dài, không một ai chủ động tìm ai.
Mãi đến một ngày trước lễ nạp thái, Ôn Lật Nghênh mới nhận ra điều này. Cô bấm vào khung chat, nhìn ngày tháng của vài hôm trước, bất giác ngẩn người, hàng mi khẽ run lên một cách bất an. Đã nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên có một cảm giác tiêu cực ập đến.
Nỗi ám ảnh từ những ngày tháng mỏi mòn chờ đợi tin nhắn của Trần Trú Ngôn bất chợt ùa về. Sự chờ đợi không biết trước kết quả thật sự quá dày vò. Ôn Lật Nghênh không muốn lại là người chủ động, để rồi lại rơi vào một cuộc chờ đợi vô tận.
Cô dứt khoát ném điện thoại sang một bên, chuyên tâm vào việc trang điểm.
Hôm nay là buổi tiệc của giới danh viện Hong Kong. Những dịp thế này luôn khơi dậy lòng hiếu thắng của cô. Ôn Lật Nghênh đã lựa chọn kỹ càng bộ lễ phục và trang sức lộng lẫy nhất, cô dành ra gần năm tiếng đồng hồ cho việc chuẩn bị.
Trên đường đi, chú Lâm thỉnh thoảng lại nhìn cô qua gương chiếu hậu. Ôn Lật Nghênh không nhịn được: "Chú Lâm, mặt cháu có dính gì sao ạ?"
"Không có, không có." Chú Lâm vội phủ nhận. "Chỉ là đã lâu không thấy cô ba vui vẻ như vậy."
Ôn Lật Nghênh biết ý của chú Lâm. Cô bĩu môi: "Chú Lâm, cháu lúc nào cũng vui vẻ, chỉ là chú đã lâu không gặp cháu thôi."
"Vâng, vâng." Chú Lâm cười gật đầu, ân cần dặn dò: " Cô ba, ngày mai Du gia sẽ đến từ rất sớm, hôm nay cô uống ít thôi nhé."
Ôn Lật Nghênh gật đầu: "Vâng ạ, cháu biết rồi."
Cô khẽ nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn cảnh sắc lướt qua. Sống ở Hong Kong hơn hai mươi năm, cô thuộc lòng từng con đường góc phố, sớm đã không còn cảm giác mới mẻ gì. Nhưng lần này, cô lại nhìn không chớp mắt, thật lâu, không biết đang suy nghĩ gì.
Ôn Lật Nghênh vừa xuống xe, một vòng tay ấm áp đã ôm lấy eo cô, mùi hương quýt nồng nàn xâm chiếm chóp mũi.
"Chào mừng công chúa Nivalis của chúng ta giá lâm." Mạch Gia Hân khẽ véo vào vòng eo nhỏ của cô.
Ôn Lật Nghênh cười đẩy bạn ra: "Aria, đừng chọc tớ."
"Sao thế, có chồng rồi định quên luôn bạn thân đấy à?"
"Nói bậy!"
Hai người tay trong tay bước vào quán bar. "Nghe nói hôm nay Nghê Nguyệt Diêu cũng đến." Mạch Gia Hân ra vẻ hóng chuyện.
Ôn Lật Nghênh vén lọn tóc: "Ồ, tớ lại chẳng sợ cô ta."
Vừa vào cửa, đã thấy Nghê Nguyệt Diêu, bên cạnh là một đám phụ nữ ăn mặc lòe loẹt. Ôn Lật Nghênh liếc thấy chiếc váy dài màu đỏ trên người cô ta, khẽ cười khẩy. "Nhàm chán thật." Lần trước cô mặc váy đỏ chiếm hết spotlight, lần này cô ta lập tức bắt chước. Nhưng trong ván cờ tâm lý này, phần thắng đã thuộc về cô ngay từ lúc đối phương bắt đầu sao chép mình.
Cô định xoay người đi, thì Nghê Nguyệt Diêu đã cất giọng, thu hút ánh mắt của toàn trường. "Các chị em, hôn lễ của tôi và chồng tôi sẽ được tổ chức vào ngày 28 tháng sau ở Kinh Bình nhé. Đến lúc đó mời mọi người, phải đến đầy đủ đấy."
Cô ta vừa dứt lời, một giọng nam sang sảng vang lên: "Cô ba Ôn?"
Ôn Lật Nghênh giật mình quay lại. Hoàng Việt Trạch dẫn đội đến đây tuần tra, không ngờ lại gặp cô. Anh ta thoáng chút ngượng ngùng: "Tôi là đồng nghiệp của Du Chi, chúng ta đã gặp nhau ở cục cảnh sát."
Ôn Lật Nghênh chớp mắt, vẫn là Mạch Gia Hân nhắc bên tai: "Hoàng Việt Trạch, đội trưởng hành động vụ của Hứa Phỉ."
"Ồ." Ôn Lật Nghênh cười gật đầu. "Anh Hoàng, tôi nhớ anh rồi."
Hoàng Việt Trạch như được đại xá, giơ tay chào theo kiểu nhà binh: "Chào chị dâu."
Không đợi mọi người phản ứng, các cấp dưới đi theo anh ta xếp thành hàng, đồng loạt hướng về phía Ôn Lật Nghênh, họ giơ tay chào. Ngay sau đó là một tiếng hô đồng thanh, vang dội và dứt khoát: "Chào chị dâu!"
Ôn Lật Nghênh kiêu hãnh ưỡn thẳng lưng, như một con thiên nga trắng, bình thản đón nhận tất cả. Cô không thể không thừa nhận, cô đã bị khoảnh khắc này làm cho choáng ngợp. Gương mặt cô dưới lớp phấn nền chợt ửng hồng, không phải vì e thẹn, mà là vì một niềm kiêu hãnh và thỏa mãn dâng trào. Khoảnh khắc này, có bao nhiêu tiền bạc châu báu cũng không thể mua được.
Cách một khoảng, cô bắt gặp ánh mắt vừa chua chát vừa tức giận của Nghê Nguyệt Diêu, lòng cô càng thêm đắc ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!