Ngoài cửa sổ, ánh trăng giăng mờ, gió lùa qua ngọn cây mang theo tiếng xào xạc, xen lẫn tiếng chim mỏi mệt về tổ.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở quyện vào nhau của hai người.
Tình thế một lần nữa mất kiểm soát. Mùi sữa tắm hoàn toàn khác biệt của cả hai hòa vào nhau, hương gỗ quyện với hương hoa, lại hợp nhau đến bất ngờ.
Ôn Lật Nghênh cảm nhận được năng lượng ngày càng mãnh liệt và d*c v*ng không thể diễn tả của người đàn ông. Cô sợ, nhưng lại khó lòng bỏ qua kh*** c*m được anh thỏa mãn.
Toàn thân Du Chi ghì chặt lấy cô, bờ vai rộng hoàn toàn che khuất luồng khí lạnh của máy điều hòa, bao bọc Ôn Lật Nghênh trong hormone nam tính của anh. Hơi nóng của anh khiến mặt cô, vai cô ửng lên một màu hồng phấn.
Anh nhắm mắt, động tác trên tay dừng lại, nhưng trong đầu thì không. Những suy nghĩ đó, không đứng đắn, ngay cả chính anh cũng cảm thấy ghê tởm bản thân mình. Du Chi nín thở, anh ép mình phải chuyên tâm hơn, đừng phân tâm nữa.
Anh hôn rất sâu, rất lâu, rất thỏa mãn. Đem hết mật ngọt của người dưới thân nuốt trọn. Du Chi như cá gặp nước, từng chút từng chút một nghiền nát sự mềm mại, anh có thể tưởng tượng ra, nơi đó đã đỏ ửng đến mức nào.
Cả người Ôn Lật Nghênh lún sâu vào chiếc chăn mềm mại, hàng mi cô run rẩy, cô nỗ lực hé miệng để đáp lại thế công của người đàn ông, lại bị anh ăn đến càng hung hãn hơn. Khóe mắt cô bị ép ra một chút nước mắt sinh lý, khoang miệng tràn ngập hơi thở của anh, bị khuấy đảo đến ướt át.
Sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, còn có nơi đó… tóm lại chỗ nào cũng ướt sũng. Khiến cô nhất thời không phân biệt được, đây là nhân gian, hay là thiên đường.
Nụ hôn của anh rất điêu luyện, hôn đến mức cô như say như mộng.
Khi nhịp độ hôn dần chậm lại, Du Chi không còn tấn công dồn dập nữa, mà chuyển sang dùng đầu lưỡi tinh quái day cắn, trêu chọc đầu lưỡi cô. Một hành động khêu gợi đến tột cùng, nhưng anh lại thực hiện với một vẻ hờ hững, khiến khí chất bất cần và nguy hiểm của anh càng được bộc lộ rõ nét.
Anh từ từ rời khỏi môi cô, một sợi chỉ bạc óng ánh vương vấn giữa hai người. Du Chi nhìn sâu vào đôi mắt đã phủ một tầng sương mờ của cô, khẽ nhếch môi cười, một nụ cười lười biếng nhưng đầy mê hoặc. Anh dịu dàng đưa tay, lau đi giọt lệ vừa lăn ra từ khóe mắt cô.
Chiếc váy của Ôn Lật Nghênh đã nhàu nát xộc xệch. Dưới ánh trăng mờ, những nếp gấp trên vải như đang âm thầm kể lại câu chuyện về một bàn tay to lớn đã chiếm hữu và siết chặt nó như thế nào, nhuộm cả không gian bằng một mùi vị ái muội nồng đậm.
Du Chi ngồi thẳng dậy, ánh mắt lướt xuống. Đôi chân thon dài của cô đang khép chặt một cách phòng bị, tà váy bị vén lên cao, chỉ vừa đủ che đi vùng tam giác bí ẩn. Bàn tay Ôn Lật Nghênh đang siết chặt lấy vạt váy, những ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
Anh bật cười, một tiếng cười trầm khàn và đầy ý vị. Bàn tay đang giữ cô cũng buông lỏng ra.
"Ôn Lật Nghênh," giọng anh nghiêm túc, nhưng âm sắc khàn đặc vì d*c v*ng lại khiến lời nói trở nên tùy tiện. "Thì ra, em cũng có lúc biết sợ anh à."
Đây không phải là lần đầu tiên. Trước đây cô thích mặc những bộ đồ khêu gợi để trêu chọc anh, hôm nay lại chủ động muốn ngủ chung phòng, rồi chủ động đòi hôn trên giường của anh. Cô trong sáng, thuần khiết và thẳng thắn. Còn anh mới là kẻ dơ bẩn, không kiềm chế nổi, là kẻ xấu xa. Du Chi biết vấn đề nằm ở chính mình, chỉ không rõ từ lúc nào anh đã trở nên mất kiểm soát như vậy.
Ôn Lật Nghênh không biết phải trả lời ra sao, chỉ biết siết chặt vạt váy không buông. Cô thừa nhận mình có hưởng thụ, nhưng nếu vừa rồi anh thật sự vén váy cô lên, thật sự xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn sẽ kháng cự. Có lẽ cô sẽ thẳng thừng một cước đá anh xuống giường, thậm chí hối hận về cuộc hôn nhân này.
Là sợ. Cũng là không muốn. Mọi thứ quá nhanh.
"Yên tâm đi." Lòng bàn tay Du Chi nhẹ nhàng lướt qua đôi môi vẫn còn ươn ướt của cô. "Anh chưa muốn ngủ với em."
"Nếu anh thật sự muốn, thì đã không cần vén váy em lên rồi." Ánh mắt anh lướt qua đôi môi hơi sưng của cô, ý cười càng đậm, rõ ràng là đang cố ý trêu chọc. "Trực tiếp xé nát nó không phải nhanh hơn sao?"
"Du Chi!" Ôn Lật Nghênh hoàn hồn, muốn lao đến cắn vào vai anh. "Anh là đồ khốn!"
"Ừm. Em nói đúng." Du Chi thản nhiên thừa nhận. "Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều mắng anh như vậy."
Anh xoay người, vớ lấy chiếc gối, rồi đi đến tủ quần áo lấy ra một chiếc chăn mỏng, ném xuống sàn rồi nằm xuống. Sàn nhà rất cứng, nhưng khi huấn luyện dã ngoại, anh đã phải chịu những điều kiện còn khắc nghiệt hơn nhiều.
Hai tay anh vòng lại, lót sau đầu, hơi thở vẫn còn chút dồn dập. Anh không muốn lại phải vào phòng tắm để "giải quyết" thêm một lần nữa. Được bao bọc bởi hương thơm mềm mại của cô, anh không muốn phải đối mặt với những bức tường lạnh lẽo.
Quan trọng hơn là, anh ý thức được, lý trí của mình đã bị cô khiêu khích đến bờ vực sụp đổ. Cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Anh cần phải thoát ra khỏi vòng xoáy này, phải tìm lại sự tự chủ mà mình từng tự hào nhất. Đây là trách nhiệm với cô, cũng là trách nhiệm với tương lai của họ.
Lời dặn của Dương Như Tĩnh hoàn toàn có lý. Chuyện Ôn Lật Nghênh không muốn, anh tuyệt đối không thể cưỡng ép.
Mặc dù, anh đang muốn cô đến phát điên.
Đúng lúc này, từ chiếc giường cách đó nửa mét, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Cái kia của anh… không khó chịu sao?" Cô chỉ đơn thuần là tò mò, và cũng có chút tốt bụng hỏi han.
"Ôn Lật Nghênh." Du Chi tự giễu mà nhếch môi. "Đừng trêu chọc anh nữa." Anh cảm thấy mình trước mặt cô đã hoàn toàn tan nát, từ sinh lý đến tâm lý. "Xem như anh cầu xin em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!