Anh vòng trở lại, dừng lại trước mặt Ôn Lật Nghênh.
Ánh mặt trời nhuộm cho đôi con ngươi vốn sâu thẳm của anh một sắc thái ấm áp hơn, khiến cả người anh trông thật dịu dàng. Chính vì thế, nó đã che đi sự bối rối nơi đáy mắt, ít nhất trông bề ngoài vẫn rất đĩnh đạc, lỗi lạc.
Du Chi chần chừ một lát, rồi đưa khuỷu tay ra, ý bảo Ôn Lật Nghênh khoác vào. Đây đã là hành động hiếm hoi trên người anh có thể liên quan đến hai chữ "lịch lãm".
Ôn Lật Nghênh nghiêng đầu nhìn anh, dường như cảm thấy bộ dạng này của anh có chút không quen. Cô dừng lại một giây, rồi mới duỗi tay, nhẹ nhàng khoác vào khuỷu tay anh.
Cô đã khoác tay rất nhiều người đàn ông như thế này, ở những vũ đài danh lợi ăn uống linh đình. Nhưng những quý ông đó, phần lớn luôn mặc vest chỉn chu, cánh tay cô khoác lên, chẳng qua chỉ là v**t v* trên lớp lụa sang trọng. Chứ không phải như Du Chi…
Anh chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, vừa vặn che qua bắp tay. Tay Ôn Lật Nghênh khoác lên, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, thậm chí cả những đường gân xanh rắn rỏi, nơi không chỉ có mạch đập mà còn ẩn giấu hormone nam tính của anh.
Cô không tự nhiên mà nuốt nước bọt, lại không tự nhiên mà ngước đầu nhìn về phía xa.
Vốn định trêu chọc anh, nhưng sao Du Chi không có phản ứng gì, mà ngược lại chính tim cô đã bắt đầu đập nhanh hơn từ khi nào rồi. Ôn Lật Nghênh nhớ lại lời trêu chọc của Mạch Gia Hân, trong chuyện này, cô thật sự chỉ có trình độ mẫu giáo thôi sao.
Thật không phục.
Không rối rắm được bao lâu, sự chú ý của Ôn Lật Nghênh lại bị khu vườn hấp dẫn. Đi qua cổng vào, tầm nhìn trở nên rộng mở. Hòn non bộ, liễu rủ, hồ nước, hoa sen, nơi nào cũng hài hòa, dung hợp lại như một bức tranh thủy mặc.
Lúc này mới gọi là vẻ đẹp của quốc học, đẹp một cách uyển chuyển, đẹp một cách có chiều sâu.
Cô hưng phấn đến mức lập tức buông tay Du Chi ra, vừa bước một bước, cổ tay cô đã bị người ta giữ lại.
"Đường sỏi đá." Lúc này Du Chi mới hiểu ra sự bất thường vừa rồi của chú Dịch, lại thêm vài phần ảo não vì sự chậm chạp của mình. "Không dễ đi."
Anh liếc nhìn đôi giày cao gót của cô, rồi lại suy nghĩ. Cuối cùng, Du Chi đơn giản tiến lên một bước, vẫn giữ tư thế nắm lấy cổ tay cô, anh định bế cô lên theo kiểu công chúa để đi qua đoạn đường này.
Ai ngờ, cổ tay anh bị người ta lập tức gạt ra.
Du Chi ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với đôi con ngươi tròn xoe ngấn nước của Ôn Lật Nghênh. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Không cần anh bế!"
Đây là nhà anh, nói không chừng ở đâu đó có thể đụng phải người nhà chồng tương lai của cô. Nếu bị thấy cô đến cả đoạn đường này cũng phải làm ra vẻ để Du Chi bế, vậy cô thành cái gì, chắc chắn sẽ bị người ta chế nhạo!
Ôn Lật Nghênh không cần. Nếu đã đồng ý cuộc hôn nhân này, cô nhất định phải trở thành một cô con dâu đủ tư cách của nhà họ Du.
Du Chi lạnh mặt buông cô ra, thậm chí lùi lại nửa bước, vừa gần vừa xa mà nhìn chằm chằm cô. Không hiểu nổi đây lại là màn kịch gì nữa. Nhưng anh lại không biết nên làm gì, chỉ có thể mặc cho Ôn Lật Nghênh giơ bàn tay mềm mại, tùy ý mà đập lên vai, lên cánh tay anh. Một chút cũng không đau, như bị một con mèo con lơ đãng cào nhẹ.
Du Chi đành phải một lần nữa gập khuỷu tay lại, chờ cô đến khoác. Khi đi qua đoạn đường nhỏ khó đi nhất, anh cố hết sức để chia sẻ trọng lượng cho cô.
Cách đó không xa, trên hành lang dài, Dương Như Tĩnh vẫn luôn dõi theo nhất cử nhất động của hai người.
Khóe miệng bà không nén được mà cong lên, vui vẻ nắm lấy tay người giúp việc bên cạnh: "A Mân, cô thấy không? Thấy không! Cuối cùng cũng có người trị được thằng nhóc trời đánh này rồi."
"Vâng ạ." Thấy cảnh này, Hồ Mân cũng thật lòng mừng rỡ. "Cậu hai có thể hồi tâm chuyển ý, chuẩn bị cho hôn sự với cô ba Ôn, thật sự là quá tốt rồi."
Dương Như Tĩnh cười mãn nguyện, phe phẩy chiếc quạt tròn, chống cằm nhìn chăm chú vào hai bóng người đang sánh đôi, trong mắt tràn đầy niềm vui. Trong mấy đứa con, Du Chi là đứa ngỗ ngược nhất, không ngờ lại là người thành gia lập thất đầu tiên.
"Bảo nhà bếp dọn món lên đi, chắc hai đứa sắp qua rồi đấy." Dương Như Tĩnh dặn dò Hồ Mân. Ôn Lật Nghênh là cô con dâu đầu tiên, bà vừa vui mừng vừa vô cùng coi trọng. "À đúng rồi! Đường Đường đâu? Không phải tôi đã dặn nó hôm nay phải về gặp chị dâu hai sao?"
Du Cận Đường, em gái út của Du Chi, đang ngồi trước bàn trang điểm, hết cây son này đến cây son khác mà thử. Dì Hồ đến gọi, cô ấy rối rắm đến mức đưa cả hộp son ra trước mặt bà: "Dì Hồ, dì giúp con chọn một màu đi."
Hồ Mân cười cười, kiên nhẫn giúp cô ấy chọn được một màu son cam san hô.
Du Cận Đường lại sửa soạn một lúc, mới chậm rãi đến phòng ăn chính.
Ôn Lật Nghênh đã gặp Dương Như Tĩnh, hai người đang ngồi trên giường La Hán bằng gỗ đặc, tay trong tay, trông có vẻ rất hợp nhau. Nghe thấy tiếng động, cả hai cùng quay sang.
"Con bé này, hôm nay nhà có khách, sao còn đến muộn? Thật không có lễ phép." Sợ Ôn Lật Nghênh nghĩ nhiều, Dương Như Tĩnh giả vờ trách mắng Du Cận Đường vài câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!