Chương 21: Thất Bại Thảm Hại

Sau khi kết thúc hành động bắt giữ, đội đặc nhiệm vẫn bận rộn như cũ. Phối hợp thẩm vấn, sắp xếp hồ sơ, họp hành đủ loại. Nhưng tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng tạm thời được gỡ xuống, ít đi gánh nặng tâm lý, cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Lạc Hạo Vũ ngả người trên ghế, lười biếng đến mức không muốn động đậy. Anh ta vẫn còn chìm đắm trong niềm vui thắng lợi, ngón tay xoay xoay một cây bút bi: "Xong rồi, hoàn toàn xong rồi! Lần này đến cả phó tướng của Đầu Trọc cũng bị chúng ta tóm gọn, xem ra ngày bắt được tên trùm cuối chắc không còn xa. Đừng nói là trốn ra nước ngoài, hắn ta có trốn lên vũ trụ, anh cũng lái tên lửa tóm cổ hắn về."

"Thôi đi, bớt nổ được không?" Mạnh Tầm bên cạnh bất đắc dĩ đá vào ghế của anh ta. "Giờ làm việc đấy, nghiêm túc chút đi."

"Phải biết lười biếng đúng lúc, mới có thể làm việc tốt hơn." Lạc Hạo Vũ luôn biết cách đối xử tốt với bản thân. "Hiểu không?"

"Không hiểu." Mạnh Tầm vùi đầu vào sắp xếp hồ sơ của mình.

"Nhàm chán, quá nhàm chán." Lạc Hạo Vũ đổi tư thế, tiếp tục nằm ườn ra.

Giây tiếp theo, Du Chi xuất hiện trước bàn anh ta, không nói một lời mà bê cả chồng hồ sơ trên bàn, hai ba bước quay về chỗ của mình, ngồi xuống.

Lạc Hạo Vũ ngây người, bật dậy: "Đội trưởng, anh lên cơn gì vậy? Đống này là công việc hôm nay của em mà…"

Mặt Du Chi không đổi sắc, anh mở trang đầu tiên ra, bắt đầu sắp xếp. "Ừ, tôi làm."

Hôm nay không được. Anh đã hẹn với Ôn Lật Nghênh bốn giờ chiều, đưa cô về Du Viên gặp Dương Như Tĩnh.

Du Chi có trách nhiệm rất cao, sẽ không cho phép việc tư làm ảnh hưởng đến công việc. Suy đi tính lại, anh quyết định dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành công việc hôm nay, bao gồm cả phần của Lạc Hạo Vũ và Mạnh Tầm.

Xử lý xong phần của Lạc Hạo Vũ, Du Chi lại đứng dậy đi đến sau lưng Mạnh Tầm. Tuy cô ấy làm việc rất nghiêm túc, nhưng vì không thành thạo, hiệu suất không cao.

"Ừm, sắp xếp không tệ, hôm nay đến đây thôi, lần sau tiếp tục cố gắng." Một câu không mặn không nhạt, không ra khen cũng chẳng ra chê, nghe mà Mạnh Tầm toát cả mồ hôi lạnh.

"Đội trưởng, anh điên rồi à?" Lạc Hạo Vũ không thể tin nổi. "Công việc của cả kiếp sau cũng sắp bị anh làm hết rồi." Anh ta đoán ra được điều gì đó, nhướng mày: "Sao thế? Vội về nhà à? Có biến rồi đúng không, đội trưởng."

"Cậu lắm lời thật đấy." Du Chi vùi đầu xử lý công việc, mắt anh cũng không ngẩng lên.

Bộ dạng mạnh miệng này, rõ ràng là anh ta đoán đúng rồi. Lạc Hạo Vũ búng tay một cái, ranh mãnh sáp lại gần: "Sống chung rồi à? Vậy có…"

"A!" Lời còn chưa dứt, thay vào đó là một tiếng thét chói tai. Du Chi đã tóm lấy mấy ngón tay của anh ta, hơi dùng sức ấn xuống, đau đến mức không chịu nổi.

"Em sai rồi, em sai rồi."

Du Chi buông ra, phủi tay, giọng điệu lạnh nhạt: "Trong nhà có thêm một con mèo nhỏ, không rời được người."

"Khó trách! Mèo con là đáng yêu nhất!" Mạnh Tầm vội vàng cổ vũ, dù cô ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cảnh đội trưởng Du nuôi mèo sẽ quái dị đến mức nào.

"Không đáng yêu." Trong đầu Du Chi hiện lên một bóng hình, môi anh vẫn mím chặt, giọng điệu nhàn nhạt. "Rất hung, rất ồn ào, còn thích cắn người."

"Vậy nuôi nó làm gì?" Lạc Hạo Vũ không hiểu.

"Hết cách rồi." Khóe miệng Du Chi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt. "Nó bám lấy tôi."

Xong việc đã là ba giờ chiều, Du Chi đúng hẹn có mặt dưới lầu. Anh cố tình gọi chú Dịch lái xe đến. Nhưng khi chú Dịch mang theo một bộ vest, Du Chi chỉ nhíu mày từ chối. Anh không quen mặc những thứ trang trọng như vậy.

Ôn Lật Nghênh xuống muộn hơn giờ hẹn vài phút. Du Chi ngồi ở hàng ghế sau, mày nhíu chặt. Thời gian chờ đợi dường như dài ra một cách khó chịu, đặc biệt là khi người anh chờ là một Ôn Lật Nghênh mà anh không tài nào đoán được.

Sự bực bội và nôn nóng trong lòng anh dâng lên một cách khó hiểu. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Lật Nghênh, tất cả cảm xúc ấy lại tan thành mây khói, hóa thành một trận tim đập mãnh liệt và căng thẳng.

Cuối cùng cô cũng chịu từ bỏ những chiếc váy hai dây, váy ngắn gợi cảm, mà thay bằng một chiếc váy dài màu trắng tinh khôi; cũng vứt bỏ những trang sức xa hoa, chỉ dùng ngọc trai làm điểm xuyết. Cô xách nhẹ tà váy, từ từ bước tới, thanh thuần như một nàng tiên, mang vẻ đẹp thánh thiện không thể xâm phạm.

"Cậu hai, ra mở cửa cho cô Ôn đi chứ." Chú Dịch còn tinh ý hơn cả anh.

Du Chi như bừng tỉnh, vội thu lại tầm mắt, không đáp. Anh không muốn đi đón cô, từ hành lang đến xe chỉ có vài chục bước chân, dù có là công chúa thật cũng không thể kiêu kỳ đến vậy.

Chú Dịch lắc đầu, tự mình xuống xe, cung kính cúi chào cô. "Thiếu gia đã đợi cháu rất lâu rồi." Ông không quên nói tốt cho Du Chi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!