Chương 2: Súng, Hoa Hồng và Anh

Nhưng tớ thích mà

Thích thật sự.

Lời nói của anh như tiếng pháo đột ngột nổ tung bên tai, khiến vành tai Ôn Lật Nghênh đỏ bừng lên chỉ trong chớp mắt.

Thật ra, tình cảm của cô dành cho Trần Trú Ngôn vốn rất phức tạp, chẳng thể nào dùng đôi ba câu mà tỏ tường được. Sững sờ mất vài giây, Ôn Lật Nghênh mới định thần lại. Anh là cái thá gì chứ, cớ gì cô phải tốn lời với hạng người như vậy?

Huống hồ, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng hạ mình chủ động hỏi tên bất kỳ ai! Đám con trai vây quanh nịnh nọt ngày trước chỉ hận không thể khắc cả tên cả họ lên trán, chỉ để đổi lấy một cái liếc nhìn của cô ba nhà họ Ôn.

Cô chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một câu, cớ sao lại biến thành cô đang cố tình tiếp cận anh thế này?

Sự ấm ức này, cô nuốt không trôi!

Ôn Lật Nghênh hất cằm, đôi mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo: "Đúng thế! Tôi có người trong lòng từ lâu rồi. Tình cảm của chúng tôi sâu sắc đến mức sông cạn đá mòn, đã sớm thề non hẹn biển, mặn nồng son sắt. Chuyện này thì liên quan gì tới anh!"

Đại tiểu thư có một nhược điểm chí mạng, chỉ ăn mềm không ăn cứng, cũng không chịu chủ động cúi đầu nhận thua. Càng nói càng hăng, Ôn Lật Nghênh nghĩ đến cuộc hôn nhân từ trên trời giáng xuống của mình, càng hận đến nghiến răng.

"Đời này của tôi không phải anh ấy thì tôi không gả!"

Du Chi chỉ lặng lẽ nghe cô nói, màng nhĩ vừa mới ổn định lại từng trận đau đớn.

Sao lại có người cãi nhau mà giọng còn nũng nịu như vậy, giống như đang làm nũng, dây thần kinh thính giác của anh bị giày vò, sau gáy có chút đau nửa đầu. Gương mặt anh trầm xuống, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng. Khi nghe được câu cuối cùng, trong mắt anh lóe lên một tia u ám.

"Các đơn vị chú ý, chuẩn bị hành động ——"

Trong tai nghe truyền đến giọng nói của đội trưởng chỉ huy lần này, sếp Hoàng (Hoàng Sir)

"Ba, hai, một!"

Thần kinh Du Chi căng thẳng tột độ, đến nỗi ánh mắt anh dừng lại trên môi Ôn Lật Nghênh, nhưng cô đã nói gì, một câu anh cũng nghe không nghe lọt.

Các đặc nhiệm âm thầm đột nhập từ những lối đi bí mật. Tiếng sột soạt của vải vóc tuy được tiếng nhạc DJ át đi, nhưng không thể nào thoát khỏi thính giác của Du Chi. Anh nhận biết rõ, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Kế hoạch A, nhưng không dám lơi là dù chỉ nửa giây. Anh khẽ nhích người, chọn một vị trí đối diện với Ôn Lật Nghênh, dùng khóe mắt bao quát tình hình ở mức độ tối đa.

Khoảng cách càng gần, mùi hương trên người cô càng thêm đậm, nhưng tâm trí Du Chi hoàn toàn đặt vào nhiệm vụ, không chút xao động.

"Không ổn!" Giọng Tiểu Ngũ vang lên trong tai nghe, rõ ràng đã cố đè nén xuống mức thấp nhất. "Tôi bị lộ rồi."

Gần như ngay lập tức, một tiếng súng khô khốc vang lên. Ngay sát Ôn Lật Nghênh, tựa như viên đạn vừa sượt nóng qua vành tai.

Trong thoáng chốc, một thứ chất lỏng ấm nóng bắn lên má cô. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Ôn Lật Nghênh sững người, theo bản năng định quay lại nhìn.

Bỗng trước mắt tối sầm, một bàn tay to lớn đã che khuất tầm nhìn cùng sự tò mò của cô.

Khi não bộ kịp phản ứng, khung cảnh ban nãy bắt đầu tua chậm lại như một thước phim. Tiếng súng đó phát ra từ phía sau lưng, găm thẳng vào giữa trán gã bartender, và thứ bắn lên mặt cô chính là máu tươi.

Một ký ức bị chôn vùi nơi sâu thẳm cũng lặng lẽ trỗi dậy. Ôn Lật Nghênh cảm nhận rõ ràng, một sợi dây nào đó trong đầu mình vừa đứt phựt.

"Đừng động đậy." Giọng người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu, trầm ổn và lạnh lẽo, không một gợn sóng. "Và đừng nghĩ nhiều."

Giây tiếp theo, cả người Ôn Lật Nghênh bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc, mùi hương tuyết tùng lành lạnh xộc thẳng vào khoang mũi. Cô chưa bao giờ tiếp xúc gần với một người đàn ông nào như thế: bí ẩn, nguy hiểm, và xa lạ. Không gian riêng tư bị xâm chiếm từng tấc, nhưng kỳ lạ là cô lại không hề cảm thấy ghê tởm như vẫn tưởng.

Tiếng súng và âm thanh ẩu đả hỗn loạn đã xé toạc bức màn xa hoa yên bình. Lực lượng đặc nhiệm mai phục đồng loạt xuất kích. Tiếng kính vỡ loảng xoảng, tiếng la hét thất thanh. Những cô chiêu cậu ấm vừa giây trước còn cụng ly vui vẻ giờ đây mặt mày tái mét, hoảng loạn tìm chỗ trốn.

Tiếng lên đạn vang lên rất gần, ngay bên tai, nhưng dường như mọi âm thanh đã bị đẩy ra xa lắm.

Ôn Lật Nghênh chỉ có thể cảm giác được trán cô đang áp vào ngực người đàn ông, rắn chắc nóng bỏng. Hơi thở hormone nam tính trưởng thành, hòa lẫn với mùi tuyết tùng nhàn nhạt, cuốn lấy cô. Hàng mi cong vút của cô đậu trên lồng ngực rắn chắc của anh, giống như con bướm đậu trên chóp mũi mãnh hổ.

Du Chi dùng một tay ôm lấy cô, đặt người vào sát tường, vị trí an toàn nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!