Ôn Lật Nghênh cho rằng mình sẽ lại sợ hãi đến không dám chợp mắt như đêm hôm đó. Nhưng không.
Nhà lớn có cái tốt của nhà lớn, nhà nhỏ cũng có cái hay của nhà nhỏ. Ít nhất, nằm trên giường, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của Du Chi ở phòng khách. Cuối cùng, cô đã chìm vào giấc ngủ cùng với tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm của anh. Không biết một người đàn ông to lớn như anh, tại sao lại tắm lâu như vậy.
Đêm đó, cô lại mơ thấy Du Chi. Lần này không kỳ quái như trước. Cô mơ thấy anh bước ra từ một vầng sáng chói lòa, nói với cô:
"Ôn Lật Nghênh, sau này tôi là chỗ dựa của em, tôi sẽ bảo vệ em."
Tỉnh lại, cô ôm chăn, một lúc lâu vẫn còn ngây ngất trong những lời nói đó.
Chỗ dựa của cô sao? Anh … bảo vệ cô ư?
Đằng sau cô có cả một Ôn gia, có Ôn Triệu Lân, có hai người anh trai, cần gì đến anh che chở chứ. Lần này chẳng qua là "nước xa không cứu được lửa gần", cô mới cho anh một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi. Ôn Lật Nghênh bĩu môi.
Cô xoay người xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa gọi cho Vũ Manh đặt bữa sáng. Không hổ là trợ thủ đắc lực của anh cả, Vũ Manh đã nhanh chóng nắm bắt được sở thích của cô, cô ấy rất biết cách lấy lòng.
[Sandwich trứng cá ngừ phô mai, double phô mai]
Cô vừa gửi đi một biểu tượng cảm xúc mèo con bắn tim, ngẩng đầu lên, và sững sờ.
Sao Du Chi lại ở nhà?!
Bốn mắt nhìn nhau bất ngờ, dường như Du Chi còn ngạc nhiên hơn cả cô. Vài giây sau, anh mới tìm lại được giọng nói, ho nhẹ: "Thay bộ quần áo khác đi, rồi ra ngoài ăn cơm."
Không phải giọng điệu thương lượng, mà giống như một mệnh lệnh. Ôn Lật Nghênh cảm thấy khó chịu, cô vừa định mở miệng phản bác, đột nhiên ý thức được… cô còn đang mặc váy ngủ!
Mùa hè ở Hong Kong vừa dài vừa nóng, váy ngủ quá kín cổng cao tường thì cô không mặc nổi. Dần dà, Ôn Lật Nghênh phát hiện ra những chiếc váy ngủ gợi cảm, vừa mát mẻ lại vừa có thể tự thưởng thức đường cong cơ thể của mình. Chắc chắn Vũ Manh đã quan sát được điều này, nên những bộ váy ngủ cô ấy mua cho cô ở Kinh Bình cũng có phong cách tương tự. Dù sao Du Chi cũng không mấy khi ở nhà, cô cứ thoải mái thế nào thì mặc thế đó.
Ôn Lật Nghênh gần như là chạy trối chết về phòng. Cho đến khi thay xong bộ váy đã phối sẵn, hơi thở của cô vẫn còn có chút rối loạn, gương mặt không son phấn ửng lên một màu hồng tự nhiên. Tim cô đập rất nhanh.
Ngoài cửa, Du Chi cũng chẳng khá hơn là bao. Anh cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt suốt hai phút mới hoàn hồn. Cổ họng anh khô khốc, anh rót một ly nước đá, nhưng hình bóng kia vẫn mãi không tan đi.
Chiếc váy ngủ ren màu xám nhạt, ngắn cũn cỡn. Qua lớp ren mỏng, thân hình trắng như tuyết chỉ được che đậy bởi hai mảnh vải đơn giản nhất, khe rãnh, đầy đặn, tuyệt mỹ… nhìn không sót thứ gì.
Yết hầu trượt lên xuống, khóe miệng Du Chi cong lên một nụ cười chua xót. Lời anh nói, cô luôn để ngoài tai.
Khi Ôn Lật Nghênh xuất hiện trở lại, anh lại ngẩn ra. Váy ngắn màu đỏ sậm, cũng là chất liệu ren, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp mang tất lưới màu đen.
Cô rửa mặt xong, ngồi xuống trước mặt Du Chi. "Tôi không biết anh ở nhà." Ôn Lật Nghênh chớp mắt, vẻ mặt vô tội. "Xin lỗi." Cô đã hứa sẽ ăn mặc đàng hoàng trước mặt anh, vừa rồi là một sự cố ngoài ý muốn.
Du Chi bị cô làm cho hoàn toàn không còn chút tức giận: "Đây là nhà tôi…"
"Đúng vậy, cho nên tôi mới xin lỗi anh." Cô rất đói, chọc một miếng bánh mì nướng. "Nếu là ở nhà tôi, thì đã không xin lỗi rồi."
Cô luôn có những lý lẽ không biết từ đâu ra. Ôn Lật Nghênh không cảm thấy logic của mình có vấn đề gì, nuốt miếng bánh mì rồi nói: "Anh làm à? Tay nghề cũng không tệ."
Du Chi khẽ "ừm" một tiếng.
"Ôn Lật Nghênh." Anh đã suy nghĩ cả một buổi tối, anh cảm thấy có một số chuyện cần phải nói rõ với cô. Vấn đề an toàn là trên hết. "Là tôi đưa em đến Kinh Bình, nếu em xảy ra chuyện…"
"Aiya!" Vừa nghe đã biết anh muốn nhắc đến chuyện tối qua, Ôn Lật Nghênh trực tiếp ngắt lời. "Biết rồi, biết rồi, hôm qua chỉ là một tai nạn thôi mà, anh đừng quá để tâm."
"Tai nạn? Đừng quá để tâm?" Du Chi cười lạnh lặp lại lời cô, rồi nhấn mạnh: "Ôn Lật Nghênh, tôi đã liên tiếp hai đêm đến quán bar bắt người rồi, đây cũng là tai nạn à?"
Ôn Lật Nghênh chột dạ cúi đầu. Không phải tai nạn, là cô cố ý.
Cô c*n m** d***, nhớ lại câu nói của Du Chi, anh cũng rất khó theo đuổi. Cô sẽ không thật sự đi vào vết xe đổ chứ, vậy thì quá mất mặt…
"Tôi thích." Cô cao ngạo ngẩng đầu. "Tôi thích uống rượu, thích quán bar, thích tiệc tùng, anh quản được sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!