Cơn giận của Ôn Lật Nghênh kéo dài đến tận nhà hàng. Khi xuống xe, cô cố tình không đợi Du Chi mở cửa, tự mình bước ra rồi đóng sầm cửa lại, cô xem anh như không khí.
Sao lại có một người đàn ông không hiểu phong tình đến thế! Chọc cô tức giận, đến cả cách dỗ dành cũng phải hỏi cô!
Lúc này Ôn Lật Nghênh vô cùng hối hận vì đã đồng ý cuộc hôn nhân này. Trước khi cưới đã như vậy, sau khi cưới chắc chắn sẽ càng nhàm chán, qua loa, không một chút thú vị.
Cơn giận của cô đến thật vô cớ, Du Chi không tài nào hiểu nổi. Nhưng anh đúng là không biết cách dỗ con gái. Khả năng nhìn thấu tâm can người khác của anh, đến trên người cô lại hoàn toàn mất tác dụng. Cô có thể thay đổi tám trăm kiểu biểu cảm trong một giây, xuân hạ thu đông, mưa nắng tuyết sương đang chứa đựng trong đôi mắt ấy.
Công việc đã đủ khiến Du Chi phiền lòng, khó khăn lắm mới có được một buổi trưa rảnh rỗi, lại phải ngồi đây đoán tâm tư của vị đại tiểu thư này. Đoán đúng thì không có thưởng, đoán sai chính là vực sâu vạn trượng. Toàn là những điều khoản bá vương.
Du Chi nhớ lại cuộc đàm phán sáng hôm đó, tất cả đều là những quy tắc mà anh phải tuân theo. Cô cũng đã cho anh quyền lợi, để anh viết những yêu cầu của mình vào thỏa thuận. Nhưng anh nghiêm túc nghĩ lại, hình như chẳng có gì cả.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ xem mối quan hệ này như một cuộc giao dịch, hoặc là một sự báo đáp. Nhà họ Du chấp thuận cho anh tiếp tục công việc cảnh sát đặc nhiệm, đổi lại, anh phải liên hôn với nhà họ Ôn, và cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này.
Thức ăn lần lượt được dọn lên. Qua ba lần hẹn, hai người đã có một sự ăn ý ngầm. Ôn Lật Nghênh chọn nhà hàng, Du Chi phụ trách đặt chỗ, đặt món. Salad dấm đen Ý, cá hồi áp chảo hương thảo, mì Ý sốt rượu vang trắng, pudding caramel cherry… tất cả theo khẩu vị của cô.
Không khí lãng mạn cùng với món ăn ngon, tâm trạng tồi tệ của Ôn Lật Nghênh đã vơi đi phần nào. Cô dùng nĩa xiên một miếng cá hồi, vị tươi ngon tan trong miệng.
"Xem như anh cũng biết chọn món." Ôn Lật Nghênh hài lòng gật đầu. "Miễn cưỡng tha thứ cho anh."
Du Chi thờ ơ nhìn cô. Cô cười rộ lên rất đẹp, một vẻ đẹp không từ ngữ nào có thể diễn tả chính xác. Anh thoáng ngẩn ngơ, rồi vội dời mắt đi.
"Hôm nay… tôi thấy anh và các đồng nghiệp cùng nhau đi ra." Ôn Lật Nghênh vừa cuộn mì vừa lên tiếng.
"Ừm?" Du Chi khẽ nhướng mày. Anh cần tích lũy thêm "kinh nghiệm" về những lý do khiến cô không vui.
"Tại sao anh không giới thiệu tôi với họ?" Ôn Lật Nghênh nhón mũi chân, ở dưới gầm bàn, đá nhẹ vào mắt cá chân anh. "Du Chi, anh cảm thấy tôi không đủ tư cách để ra mắt sao…" Giọng cô đầy uất ức, hàng mi khẽ run.
"Không có." Du Chi phủ nhận rất nhanh, vô cùng kiên quyết. "Xin lỗi." Anh thật sự không nghĩ đến việc này, nên lời xin lỗi rất chân thành, giọng nói không còn vẻ bất cần, mà trở nên dịu dàng xa lạ.
Ôn Lật Nghênh có chút không tự nhiên, cố tình mạnh miệng: "Anh có cốt khí không vậy! Sao tôi nói gì, anh liền nhận cái đó, thật nhàm chán…"
Du Chi nhíu mày càng sâu, không biết anh như vậy có được coi là dỗ dành thành công chưa. Hình như là chưa.
Anh cảm thấy mình bị cô nắm trong lòng bàn tay, tùy ý đùa giỡn. Anh khó chịu: "Vậy em muốn thế nào?"
Anh mỉa mai cong môi: "Ôn Lật Nghênh, gây sự vô cớ rất thú vị sao? Em có biết em rất nhàm chán không."
Bao nhiêu lời lẽ sắc bén như vậy, sao lúc đối mặt với tên khốn Trần Trú Ngôn kia lại không nói được một câu, chỉ biết rơi nước mắt. Rốt cuộc là vì anh không có trọng lượng trong lòng cô, nên mới có thể bị chà đạp như vậy sao.
Du Chi chỉ cảm thấy càng ngày càng bực bội, vừa ngước mắt lên, hốc mắt người phụ nữ không biết đã ngấn lệ từ khi nào.
Lại giở trò này. Cô biết tỏng anh không chịu được cảnh phụ nữ rơi lệ, nên cố tình kích động, đùa bỡn anh.
"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc." Thấy nước mắt cô sắp trào ra, Du Chi đứng dậy, cố tình không nhìn cô, anh sải bước rời đi.
Ôn Lật Nghênh bị bỏ lại một mình. Lần đầu tiên trong đời, chưa từng có ai dám đối xử với cô như vậy. Nước mắt uất ức chảy dài trên má.
Điện thoại rung lên dồn dập. Là Mạch Gia Hân.
"Cưng à." Giọng Mạch Gia Hân rất kích động. "Không phải cậu đang chán ở Kinh Bình sao, tớ tìm cho cậu một cuộc vui rồi này."
Ôn Lật Nghênh như người vừa tỉnh mộng, "Hả?"
"Nghê Nguyệt Diêu, nhớ không?"
Ôn Lật Nghênh khẽ "ừm" một tiếng. Nhị tiểu thư nhà họ Nghê, cũng là bạn thân của Hứa Phỉ. Quan hệ của cô và Nghê Nguyệt Diêu có thể nói là như nước với lửa.
"Cô ta được gả đến Kinh Bình, hình như vừa mới đính hôn với trai trưởng nhà họ Tống." Mạch Gia Hân tiếp tục. "Cô ta tổ chức tiệc sinh nhật, cậu mà chán thì đến đó chơi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!