Chương 10: Tôi Không Có Mặc…

Nhà của Du Chi, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

Thậm chí vì đi công tác mà anh quên đóng tiền điện, nên đã bị cắt điện. Bốn phía tối đen như mực.

Khu chung cư này là khu nhà cũ, đa số đồng nghiệp của anh cùng nhau thuê ở đây. Căn hộ của anh nằm ở phía đông, cách Du Viên một quãng đường khá xa, thuê nhà ở đây giúp anh tiết kiệm không ít thời gian đi lại. Hơn nữa, Du Chi không có yêu cầu cao về vật chất, cũng không muốn quá nhiều người trong đội biết về gia thế của mình.

Hai phòng một sảnh, ở khu này đã được xem là loại tốt nhất.

Nhưng trong mắt Ôn Lật Nghênh, nó chẳng khác gì một khu ổ chuột. Cô cắn môi, dưới ánh lửa bập bùng từ chiếc bật lửa của Du Chi, cô đánh giá xung quanh, rồi lại nhìn anh.

"Này, tôi nói, anh có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân không vậy?"

Cậu hai nhà họ Du giàu sang không muốn, lại đi làm một tên cảnh sát quèn. Biệt thự ở Du Viên to đẹp không ở, lại đi thuê một căn hộ cũ nát. Cô nghiêm túc nghi ngờ đầu óc Du Chi có vấn đề.

Du Chi không thèm để ý đến cô, anh tìm vài cây nến rồi thắp lên. Căn phòng dần được chiếu sáng. Anh quay lại, thấy Ôn Lật Nghênh vẫn đứng yên tại chỗ, hai chữ "chê bai" hiện rõ trên mặt.

"Cô ngủ phòng ngủ phụ." Du Chi chọn cách làm lơ.

Ôn Lật Nghênh bĩu môi: "Không cần, tôi muốn ngủ phòng ngủ chính." Cô kiêu kỳ và cao quý, sao có thể chịu ngủ ở phòng phụ.

"Phòng ngủ chính là phòng của tôi." Du Chi tiến lên một bước, đôi mắt hẹp dài đầy vẻ áp bức. "Sao thế, muốn vào xem à?"

"…"

Ôn Lật Nghênh chui vào phòng ngủ phụ, ngồi xuống mép giường, hai má vẫn còn nóng ran. Cô thừa nhận, lúc Du Chi nói câu đó, cô đã nghĩ đến thân hình đầy sức mạnh của anh.

Chiếc điện thoại trong túi áo khoác của Du Chi mà cô đang mặc rung lên hai lần, vừa vặn kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô lấy ra, đồng tử giãn ra khi thấy tên người gửi.

Là Trần Trú Ngôn.

[Ngày mai anh có buổi gặp mặt người hâm mộ ở Kinh Bình.]

[Em có thể đến không?]

Phía trên vẫn là chuỗi tin nhắn tuyệt vọng của cô mà anh không hề trả lời. Thật mỉa mai. Anh ta không biết ba cô đã cấm túc cô, không biết để đến được Kinh Bình gặp anh ta, cô đã phải trả giá nhiều như thế nào.

[Đương nhiên là được ạ.]

Theo thói quen, Ôn Lật Nghênh không nghĩ anh ta sẽ trả lời lại. Nhưng lần này lại khác.

[Cảm ơn em.]

[Thực xin lỗi.]

Câu trước cô còn hiểu, câu sau thì hoàn toàn không. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa. Chỉ hai tiếng, nhưng không khó để nghe ra sự thiếu kiên nhẫn.

"Ra đây một lát đi."

Nhân tiện Ôn Lật Nghênh cởi áo khoác của Du Chi ra, cô định bụng trả lại cho anh. Ở trên máy bay anh hoàn toàn lừa cô, Kinh Bình chẳng lạnh chút nào.

Cô vừa mở cửa, Du Chi đã cảm thấy một mảng da thịt trắng ngần tràn ngập tầm mắt. Chiếc váy hai dây của cô để lộ bờ vai thon thả và xương quai xanh tinh xảo.

"Trả áo cho anh."

Cô đợi hai giây, không thấy anh nhận lấy. "Du Chi, anh có ý gì vậy? Không phải là muốn tôi giặt sạch rồi mới trả lại cho anh đấy chứ?"

Du Chi có chút thất thần, lúc này mới nhếch mép nhận lấy: "Không. Cô không đảm đang như cô nghĩ đâu."

"Du Chi! Anh đừng có quá đáng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!