Gần 3 giờ sáng, tại Tsim Sha Tsui.
PurPrison, quán bar có vị trí đắc địa nhất toàn Hong Kong.
Chiếc ghế dài trước cửa sổ sát đất là nơi có tầm nhìn đẹp nhất, chỉ cần hơi ngước mắt là có thể thu trọn những ánh đèn lụi tàn của cảng Victoria vào đáy mắt.
Cảnh đẹp là vậy, nhưng Ôn Lật Nghênh lại chẳng có tâm trạng nào để ngắm.
Tâm trí cô đang phiêu đãng ở buổi chiều hôm qua, khi Ôn Triệu Lân gọi cô vào thư phòng của biệt thự, ném ra một bản thỏa thuận hôn nhân, ngày cưới được định vào ba tháng sau.
"Con không muốn lấy chồng." Ôn Lật Nghênh có cảm giác tủi thân như bị chính ba mình bán đi. "Con còn chưa đến 23 tuổi, đang là một đóa hoa xinh đẹp của tuổi thanh xuân!"
"Vậy thì vào tập đoàn, đến làm thực tập sinh dưới trướng anh cả của con."
"Không thèm!" Ôn Lật Nghênh chính là một đại tiểu thư, chuyện đi làm trâu làm ngựa, quê chết đi được.
"Con không được chọn, A Quân. Tại sao ba lại ép con như vậy, con nên hiểu." A Quân là tên ở nhà của Ôn Lật Nghênh, chỉ có ba mẹ cô và anh trai mới gọi.
Ôn Triệu Lân chắp hai tay sau lưng. Con sư tử đã chiếm cứ vị trí hàng đầu trong giới tài chính Hong Kong gần ba mươi năm này, uy nghiêm vẫn còn đó. Ôn Lật Nghênh có khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể đỏ hoe vành mắt mà chạy ra khỏi Ôn gia.
Trùng hợp thay, ngày hôm đó lại là ngày Hứa Phỉ, đối thủ một mất một còn của Ôn Lật Nghênh, tổ chức tiệc khai trương để ăn mừng việc mua lại thành công PurPrison.
Cô "bỏ nhà ra đi" không có nơi nào để đến, đành phải lôi từ trong túi xách ra tấm thư mời đã bị cô vò đến không ra hình dạng từ mấy ngày trước, miễn cưỡng tham dự.
Giờ phút này, người đang ngồi bên cạnh Ôn Lật Nghênh là cô bạn thân từ nhỏ đến lớn của cô, Mạch Gia Hân.
Nhận ra Ôn Lật Nghênh đang không ổn, vậy mà cô ấy lại chủ động chơi xấu, đổi rượu trong ly thành nước lọc.
"Đại tiểu thư Ôn, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?" Mạch Gia Hân nhìn đối phương uống hết ly này đến ly khác, thật sự không yên tâm, bèn lên tiếng gọi.
Từng thấy người mượn rượu giải sầu, chứ ai lại thấy người mượn nước lọc giải sầu bao giờ.
Lúc này Ôn Lật Nghênh mới hoàn hồn, đặt chiếc ly trong tay xuống.
Cô muộn màng nhận ra, giữa môi và răng cô không có chút cảm giác cay nồng nào, nhạt nhẽo vô cùng. Giọng điệu bình thản: "Tớ, sắp kết hôn rồi."
Ánh đèn trong quán bar kiều diễm, phác họa gương mặt trắng nõn diễm lệ của cô thêm một nét phong tình khác.
Mạch Gia Hân bị tin tức chấn động từ trên trời giáng xuống làm cho choáng váng, ngây người một lúc mới lặp lại: "Kết, kết hôn? Cậu?"
"Ừm." Ôn Lật Nghênh khẽ đáp. "Ba tớ đã báo, ba tháng nữa, thành hôn."
Đầu óc cô rất loạn, vì câu nói "con nên hiểu" của Ôn Triệu Lân.
Nhà họ Mạch cũng là một gia tộc có uy tín ở Hong Kong. Mạch Gia Hân đương nhiên biết liên hôn là một gông cùm khó thoát trong giới này, nhưng Ôn Triệu Lân nổi tiếng là cưng chiều Ôn Lật Nghênh, lần này lại can thiệp mạnh mẽ vào hôn sự của con gái, là điều cô ấy không ngờ tới.
Mạch Gia Hân thở dài: "Có nói là nhà nào không?"
Ôn Lật Nghênh lắc đầu, lúc đó cô đang nóng giận, thế mà lại quên hỏi. "Kệ là nhà nào, dám cưới thì tớ dám gả, ai sợ ai!"
Mạch Gia Hân thở phào một hơi, hết cách với cái dáng vẻ giận dỗi này của cô, đành kiên nhẫn hạ giọng phân tích: "Nhà họ Tiêu, nhà họ Trịnh và nhà cậu tài lực, địa vị tương đương, nhưng công tử hai nhà đó nổi tiếng là lăng nhăng… Công tử nhà họ Tạ thì lại xuất sắc, người cũng rất đẹp, nhưng mảng kinh doanh của nhà họ Tạ mấy năm nay co lại hơi nhanh, căn bản không xứng với cậu, chắc chắn bác trai cũng không vừa mắt.
Chẳng lẽ là nhà họ Lận ở phương Bắc…"
Ôn Lật Nghênh nghe mà thấy đau đầu, cô xoa xoa trán: "Cậu đừng nói nữa."
Mạch Gia Hân như đã hiểu ra điều gì, khóe môi cong lên: "Đúng thế, mấy cậu công tử đó làm sao lọt nổi vào mắt xanh của công chúa Ôn nhà mình được. Ai mà chẳng biết, đại tiểu thư vạn người mê của chúng ta, trong lòng đã sớm có bóng hình ai đó rồi? Trong mắt chỉ có mỗi anh Nhật Ngôn nhà họ Trần mà thôi."
Cô ấy cố ý trêu chọc, Ôn Lật Nghênh nghe ra được, nhưng vành tai vẫn đỏ lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!