Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
"Rầm rầm đùng đùng—"
Trong khu tái định cư cũ kỹ và hư hỏng, cách ấm vốn đã tệ, huống chi gia đình ở tầng trên còn nổi tiếng trong khu vì sự thô lỗ và vô lý.
Nghe tiếng ồn không ngừng vọng lại, người đàn ông đang hướng dẫn con làm bài tập ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải vợ mình vừa bước vào cửa với đĩa hoa quả và sữa trên tay. Khóe miệng cả hai cùng nhếch lên một nụ cười chua chát.
"Cha ơi, ồn quá…"
Cô bé đang làm bài tập chu môi phàn nàn.
Nghe vậy, người đàn ông vội vàng xoa đầu con gái: "Ba biết, con chịu khó thêm vài ngày nữa nhé. Vài ngày nữa ba sẽ đưa con và mẹ chuyển đến nhà mới. Lúc đó sẽ không còn ồn nữa."
"Yay! Thế là không phải gặp bà Hoàng nữa rồi!"
Cô bé reo lên sung sướng.
"Sao vậy Niếp Niếp? Con không thích bà Hoàng à?"
"Bà… bà ấy trước đây nói con là con nhóc chết tiệt, học giỏi cũng chẳng để làm gì. Con gái học cao rồi sau này sẽ chẳng có ai muốn lấy…"
"Quá đáng! Cái bà Hoàng Quế Phân này…"
Người phụ nữ đặt mạnh đĩa hoa quả và sữa xuống bàn, tức giận đến cực điểm.
Chưa kịp lên tầng tính sổ với người phụ nữ kia, hàng xóm sát vách đã bị tiếng ồn liên tục làm phiền đến mức muốn suy sụp, mở cửa sổ quát lớn lên tầng trên.
"Đêm hôm khuya khoắt muốn chết à! Mấy người không nghỉ ngơi nhưng chúng tôi cần nghỉ ngơi đấy!"
Ngay lúc này, Hoàng Quế Phân sống ở tầng trên cũng chính là bà mợ béo vừa bị Khương Miện mắng qua Wechat. Sau khi đọc tin nhắn của Khương Miện, lúc này nghe gì cũng được, chỉ có chữ "chết" là không được!
"Nói cái gì đấy? Tôi ở nhà mình thì làm phiền ai, cái đồ…"
Người phụ nữ chạy một mạch ra ban công gào to, bắt đầu chửi nhau điên cuồng với hàng xóm tầng dưới. Bà ta dùng đủ lời lẽ thô tục khiến người đàn ông tầng dưới lập tức bịt tai con gái lại, vẻ mặt đau đớn chẳng muốn sống.
"Chúng ta không cần đợi hai ngày nữa. Ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà!"
Người đàn ông dứt khoát nói.
Một lát sau, Hoàng Quế Phân cãi nhau không thắng, tức đến mức váng đầu hoa mắt, ngã phịch xuống sofa.
Hôm nay đúng là xui xẻo tới cực điểm, đánh mạt chược thì chỉ có một mình mình thua, về nhà cãi nhau cũng thua. Quan trọng nhất là con nhãi Khương Miên đó còn dám nói chuyện với bà ta như vậy, đúng là trời sập rồi.
Người phụ nữ không cam lòng, tay run run gọi lại cho Khương Miên. Nhưng con nhãi chết tiệt đó không nghe máy, không chỉ vậy, tin nhắn gửi đi cũng chẳng hồi âm.
Aaaaa tức chết mất!
Hoàng Quế Phân lại tiếp tục ném đồ đạc rầm rầm trong nhà.
Đồng thời, bên kia Khương Miện vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm. Đang lau tóc thì bạn cùng phòng chỉ vào chiếc điện thoại vẫn đang rung của cô, nhắc nhở: "Khương… Khương Miên, điện thoại cậu lại reo nữa kìa, nãy giờ cứ reo mãi…"
"Ồn đến cậu hả?"
Vừa lau tóc, Khương Miện bình thản hỏi.
"Không! Làm gì có chuyện đó chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!