Chương 6: Cô đuổi, anh chạy, anh có chạy đằng trời!

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Vì sự chân thành quá mức của Khương Miện, xung quanh im lặng như tờ.

Địch Phi Dương quỳ một gối trên đất, giơ bó hoa không nhúc nhích suốt một lúc lâu, biểu cảm trên mặt cứng đờ.

Cậu ta bất động, những người khác cũng chẳng dám nhúc nhích theo.

Chỉ có Khương Miện người gây ra tất cả chuyện này cười như chẳng có chuyện gì, quay đầu nhìn chút ánh chiều tà còn sót lại phía chân trời, giọng điệu kinh ngạc: "A… Trời đã tối rồi, tôi phải về ký túc xá đây. Nếu không có việc gì thì tôi đi trước nhé, bái bai!"

Khương Miện lịch sự và khách sáo vẫy tay chào mọi người, nói đi là đi.

Cho đến khi cô đi được chừng 10m, Địch Phi Dương quỳ đến mức đầu gối hơi tê dại, cái não đông cứng mới bắt đầu hoạt động trở lại.

Vừa rồi, rõ ràng là con nhãi này chơi xỏ cậu ta!

Chàng trai cụp mắt xuống, bàn tay cầm đóa tường vi bỗng siết chặt, trong mắt nổi bão tố.

Từ trước đến nay Địch Phi Dương chưa bao giờ là người tốt tính cả.

Hồi cấp ba, cậu ta là đại ca của trường nghề. Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, yêu đương cái gì cũng làm. Tính tình nóng nảy đến mức chỉ cần thấy ai không vừa mắt là lập tức nhấc ghế lên đánh cho người ta đầu rơi máu chảy.

Về sau gặp được Lâm Thiến, tính khí mới dần thu lại.

Nhưng tính khí chỉ là thu lại thôi chứ không phải hoàn toàn biến mất.

Khương Miên là cái thá gì mà dám trêu đùa cậu ta như vậy?

Địch Phi Dương đứng phắt dậy, bó hoa trong tay ném bừa xuống đất. Sau đó sải bước đuổi theo Khương Miện phía trước.

Chỉ vài bước, Địch Phi Dương đã đuổi kịp phía sau Khương Miện. Cậu ta đưa tay kéo cánh tay cô, dùng sức mạnh đến mức như muốn bóp nát xương cốt của người trước mặt.

Ỷ vào việc đang quay lưng về phía đám đông, người khác không thể thấy biểu cảm của mình, ánh mắt của chàng trai tóc đỏ hung ác nham hiểm, đồng thời hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe thấy, nói một cách độc ác: "Con đĩ, mày chơi tao à? Mày có tin là…"

Những lời đe dọa phía sau còn chưa nói hết, đột nhiên trời đất quay cuồng.

"Bịch!"

"Ưm…"

Theo tiếng vang "bịch" một cái, trước mắt bao người, Địch Phi Dương bị Khương Miện trực tiếp quật qua vai, cả người nặng nề ngã xuống đất, phát ra một tiếng rên đau đớn.

Quần chúng vây xem kể cả bản thân cậu ta còn chưa hiểu rõ tình hình gì, Khương Miện đã đạp một chân lên ngực cậu ta.

Cơn đau bị quật chưa kịp tan, Địch Phi Dương lập tức cảm nhận được chân Khương Miện đạp lên ngực mình, đạp đến mức cậu ta gần như thở không ra hơi.

Cơn đau dữ dội nhanh chóng lan khắp các xương sườn. Từ khi sinh ra tới giờ chưa từng ăn qua loại thiệt thòi ngầm như vậy, sắc mặt Địch Phi Dương tức thì tái nhợt.

Vậy mà, Khương Miện đang đạp lên ngực cậu ta còn cười. Khóe miệng cô cong cong, đuôi mắt cong cong, giọng vừa êm vừa ngọt.

"Xin lỗi, tai tôi hơi không tốt, vừa nãy anh nói gì nhỉ? Hả, tôi không nghe rõ lắm."

Khương Miện vừa cười vừa tiếp tục tăng thêm lực ở chân.

Cơn đau khó tả khiến Địch Phi Dương không thể phát ra tiếng kêu đau. Sắc mặt thành công chuyển từ trắng sang xanh rồi sang tím, trông như sắp tắt thở đến nơi.

"Bạn Khương, cậu…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!