Edit: Cá Mặn (Nặm)Nghe Lâm Thiến nói vậy, Địch Phi Dương như đã xác nhận được điều gì đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua chát: "Thiến Thiến, những bài đăng về Khương Miên là dùng điện thoại của tớ để đăng đúng không?
—–Đương nhiên là vì tin đồn của tôi đang treo trên hot search rồi…
Cười đủ rồi, Khương Miện ngẩng đầu đối diện với đôi mắt bất lực của Tống Kỳ Sâm rồi chợt xích lại gần.
Vì cười quá nhiều nên trong mắt cô gái còn rươm rướm chút nước mắt sinh lý. Dưới ánh đèn sáng của hành lang, trông nó thật long lanh và ướt át.
Chỉ một cái nhìn, Tống Kỳ Sâm bị nhìn chằm chằm đến nỗi mặt hơi nóng, tức thì khẽ liếc mắt đi.
Bởi vì anh sợ lại nhận được một lời so sánh kỳ quặc về mông khỉ.
Chính lúc này, giọng nói ngọt ngào của Khương Miện vang lên: "Tống Kỳ Sâm, anh… không sợ những tin đồn mà họ tung ra đều là thật sao?"
Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm không nhịn được liền trợn mắt nhìn cô: "Hình ảnh của anh trong lòng em là một tên đần hả?"
"Anh tin tưởng tôi đến thế à?" Khương Miện lại áp sát thêm chút nữa: "À đúng rồi, lần này anh vừa PR, vừa thu thập bằng chứng, lại còn tìm người tra địa chỉ IP, nghe có vẻ như sẽ tốn rất nhiều tiền đấy. Chuyện gì đây, cuối cùng anh cũng nhớ ra em là con chim hoàng yến nhỏ cần anh bỏ tiền ra nuông chiều rồi à?"
Khương Miện cười tủm tỉm.
Tống Kỳ Sâm: "…"
Tống Kỳ Sâm: "!!!"
Tiền!
Vừa rồi anh lại quên mất tất cả những thứ này đều cần phải tốn tiền, mà còn là tiền mồ hôi nước mắt tự mình kiếm được từng xu từng đồng.
Sao anh có thể quên được chứ? Sao anh có thể quên được chứ?
Tống Kỳ Sâm chuyển ánh mắt về Khương Miện bên cạnh: "Chúng ta thương lư…" Lượng.
Tống Kỳ Sâm còn chưa kịp nói ra từ cuối cùng đã bị Khương Miện bịt chặt lấy miệng.
"Không thương lượng gì hết."
Như thể đã đoán trước được anh sẽ nói gì, Khương Miện cười rạng rỡ.
Tống Kỳ Sâm: "Ưm ưm ưm ưm ưm ưm." Em viết giấy nợ cho anh.
"Ứ viết nhá."
Khương Miện lắc đầu cười hì hì.
Tống Kỳ Sâm: "…" Lời anh nói chính anh còn không hiểu, sao em lại biết hết vậy?
"Em biết đấy."
Khương Miện lại trả lời.
Tống Kỳ Sâm: "!!!" Anh còn chưa nói gì mà!
"Mắt anh đã viết ra hết rồi. Có thể đoán được tâm trạng của đại gia thay đổi bất cứ lúc nào, hiểu rõ hoạt động tâm lý của đại gia, đó chính là kỹ năng sinh tồn cần thiết của một con chim hoàng yến nhỏ mềm mại, ngoan ngoãn, hiểu chuyện và dịu dàng như em đấy!"
Giọng Khương Miện mềm mại và ngọt ngào.
Tống Kỳ Sâm: "…" Nói dối kiểu này, chính em nghe xong không thấy hổ thẹn sao?
"Thật kỳ lạ, em hoàn toàn không thấy thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!