Chương 43: Đừng nói là…

Edit: Cá Mặn (Nặm)​Bạn hiền à, chúng ta đi ăn sáng thôi, chuyện của Khương Miên cứ để mặc cô ấy đi.

—–​Nghĩ vậy, Khương Miện vừa định lên lầu, bỗng một bàn tay từ lối thoát hiểm bên cạnh thò ra kéo thẳng cô vào trong.

Từ lúc có cơn ác mộng "khắc cốt ghi tâm" như vậy, nửa đêm sau, Tống Kỳ Sâm bắt đầu trằn trọc. 

Lẽ nào hành động của mình dễ khiến người khác hiểu lầm đến thế à? 

Nếu không, sao Triệu Phi Vũ lại kiên quyết cho rằng mình có ý với Khương Miên? 

Triệu Phi Vũ là người ngoài mà còn nghĩ vậy, thế còn Khương Miên? 

Nếu Khương Miên cũng cho rằng anh có ý với cô, vậy thì… 

Nhớ lại hình ảnh làm trời làm đất của Khương Miên trong mơ, cảm giác cuộc sống trong mơ gần trong tầm tay khiến Tống Kỳ Sâm không kìm được mà run lên. 

Anh dám chắc mình không hề thích Khương Miên. Bây giờ không thích, sau này cũng sẽ không thích. 

Đã vậy, từ nay về sau phải chú ý giữ khoảng cách với Khương Miên. Đúng, phải làm như thế. 

Dù sao đối phương cũng là con gái, anh không nên cho cô quá nhiều hiểu lầm. Một khi cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, vậy thì không hay chút nào. 

Anh không thích cô, anh không thích cô, anh không thích cô. 

Tống Kỳ Sâm lặp lại ba lần trong lòng, như thể vừa thoát ra khỏi giấc mơ đêm qua. 

Cho nên dù đêm qua ngủ không nhiều nhưng Tống Kỳ Sâm vẫn trông rất tỉnh táo. Sáng sớm, thấy Triệu Phi Vũ ngáp dài bước ra từ phòng bên cạnh, anh còn lịch sự chào buổi sáng. 

"Chào buổi sáng?" 

Triệu Phi Vũ ngơ ngác đáp lại một tiếng. 

Nhưng rất nhanh, Triệu Phi Vũ từ trạng thái ngơ ngác đã phản ứng lại. Nhân lúc cả hai đều chưa đeo tai nghe, cậu đưa vai huých vào lưng Tống Kỳ Sâm, nhướng mày đầy ẩn ý: "Đúng là người được tình yêu nuôi dưỡng có khác nhỉ. Hôm qua thử độc xong, sắc mặt đã như vậy rồi mà qua một đêm lại tươi tắn rạng rỡ như thường!" 

Nghe rõ lời cậu nói, Tống Kỳ Sâm đưa tay kêu stop: "Tình yêu gì? Nuôi dưỡng gì? Đừng nói tào lao. Tôi nói rõ lần nữa, tôi đối với thí sinh Khương tuyệt đối không phải như cậu tưởng tượng đâu. Cái gì mà có ý với cô ấy rồi củi khô lửa bốc, hoàn toàn không có nhé." 

Ánh mắt Tống Kỳ Sâm thật tình và nghiêm túc. 

"Hy vọng sau này cậu đừng nói như vậy nữa. Trước đây là tôi không biết giới hạn, làm một số việc khiến người khác hiểu lầm, điều này tôi công nhận. Sau này tôi sẽ chú ý đến mức độ khi tiếp xúc với thí sinh Khương, nên…" 

"Khương Miên?" 

Tống Kỳ Sâm còn chưa nói hết, Triệu Phi Vũ bỗng ngạc nhiên nhìn về phía sau anh. 

Tống Kỳ Sâm thở dài: "Triệu Phi Vũ, tôi đang nghiêm túc thảo luận vấn đề với cậu, đừng cố ý chuyển chủ đề!" 

"Thật sự là Khương Miên!" 

Triệu Phi Vũ chỉ về phía sau Tống Kỳ Sâm. Thấy đối phương vẫn có vẻ không tin, cậu lấy tay xoay đầu Tống Kỳ Sâm lại: "Cậu mau nhìn xem, người đứng dưới kia có phải là Khương Miên không?" 

Tống Kỳ Sâm cúi đầu nhìn, người đứng trên bãi cỏ dưới lầu thật sự là Khương Miên. 

Và trước mặt cô có một người đàn ông râu ria mặc đồ đen, đeo kính đen. 

Không biết người đàn ông nói gì, dưới ánh bình minh, Khương Miên bỗng nhiên che miệng cười duyên, đôi mắt hạnh đẹp sáng long lanh như rắc đầy ánh nắng. 

Tống Kỳ Sâm: "…" 

Thấy người đàn ông vừa mới tuyên bố tuyệt đối không có ý gì với Khương Miên, sẽ chú ý giữ khoảng cách khi tiếp xúc với cô giờ đây mắt như dán chặt vào đôi nam nữ dưới lầu, Triệu Phi Vũ cắn chặt môi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!