*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cá Mặn (Nặm)Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–Tiếng gào thét hung dữ từ bên ngoài cùng với âm thanh dữ dội của việc đạp cửa khiến một nam một nữ đang trốn trong phòng ngủ rùng mình sợ hãi.
"Đùng đùng đùng!"
"Mở cửa ra! Mau mở cửa! Hai lão già này, giả vờ không có nhà là xong chuyện à?"
"Con trai tụi mày nợ ông chủ chúng tao đúng một triệu hai trăm tệ, ngoài ra còn thế chấp căn nhà cho bọn tao. Có ngon thì cứ giả vờ không có nhà đi, anh em tao hôm nay ở luôn trước cửa nhà mày, xem tụi mày vờ được bao lâu!"
Tiếng gào thét hung dữ từ bên ngoài cùng với âm thanh đạp cửa dữ dội khiến một nam một nữ đang trốn trong phòng ngủ rùng mình sợ hãi.
Người phụ nữ thấp lùn mập mạp cuộn tròn trong lòng chồng, không dám thở mạnh.
Nhắm mắt đợi hồi lâu, không còn nghe thấy tiếng đập cửa nữa, người phụ nữ mới đưa tay véo mạnh vào phần thịt mềm trên eo chồng. Gương mặt già nua của người đàn ông lập tức nhăn nhó vì đau đớn, sau đó nghe thấy vợ mình ghé sát tai khẽ chửi rủa.
"Khương Hữu Thành, đồ vô dụng, con trai ông nuôi tốt lắm! Trước kia ở nhà chơi game không đi kiếm tiền cũng đã đành, giờ lại còn mê cờ bạc! Số tôi sao mà khổ thế này, gặp phải hai cha con vô dụng các người, ông già thì chẳng thể trông cậy, thằng con trai thì biến mất tăm, thế này là muốn ép tôi đến chết sao…"
Người phụ nữ vừa mắng mỏ vừa ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi bắt đầu than khóc.
Hai người đang rút đầu trốn trong phòng ngủ như rùa không phải cậu mợ của Khương Miên thì còn là ai nữa?
Trước đó trong vòng sơ loại, khi Khương Miện lên hot search vì chuyện chém gạch bằng tay, hai người không phải là không muốn đi tìm cô. Cũng là do số điện thoại của cả nhà họ đều đã bị Khương Miện chặn, mượn điện thoại người khác gọi mà tới giờ cô vẫn chưa nghe máy lần nào.
Bà mợ béo tức giận muốn kéo ông cậu đến Yên Kinh tìm con nhóc chết tiệt tính sổ, nhưng nào ngờ họ chưa kịp xuất phát đã có người đến đòi nợ.
Hóa ra trong tình huống họ không hay biết, đứa con trai được nuông chiều từ nhỏ của hai người đã bị người ta dụ dỗ đi đánh bạc. Bọn người kia nói rằng nếu không trả tiền thì sẽ chặt đứt ngón tay cậu ta.
Bất đắc dĩ, vợ chồng họ đành lấy toàn bộ tiền tiết kiệm ra, thậm chí bà mợ béo còn đem cả nhẫn và dây chuyền vàng của mình đi cầm cố, hai người mới đủ tiền trả nợ cờ bạc cho cậu ta.
Trước mặt hai người, đứa con bất hiếu khóc lóc thề thốt từ nay về sau không dám nữa.
Mới qua bao lâu, cậu ta đã lén lấy cả sổ đỏ đi thua bạc, ngoài ra còn nợ thêm một triệu hai trăm tệ nữa!
Để trốn nợ, họ đã ba ngày liền không ra khỏi cửa, nhưng giờ những kẻ đòi nợ đã chặn ngay trước cửa.
Nếu thật sự bị bắt, e rằng sẽ lôi thẳng vợ chồng họ đi bán mất.
Càng nghĩ càng thấy đau lòng, bà mợ béo Hoàng Quế Phân nước mắt chảy càng dữ hơn, song vẫn không dám phát ra một chút âm thanh nào, chỉ sợ người bên ngoài đang chờ đợi nghe thấy.
Bà ta đã tạo nghiệp gì chứ!
Thấy vợ mình khóc thảm thiết như vậy, trong lòng ông cậu Khương Hữu Thành cũng chẳng dễ chịu.
Nắm đấm siết chặt rồi lại buông ra, người đàn ông vốn hiền lành chất phác bỗng mở mắt: "Quế Phân, bà đừng khóc nữa…"
"Tôi không khóc thì còn làm gì được nữa? Con trai thì tìm không thấy, cháu gái thì không thể trông cậy, tôi và ông còn đường sống nào nữa? Tôi không muốn chết…"
Nghĩ đến kết cục có thể xảy ra nếu bị bắt, người phụ nữ mập mạp không kìm được mà run rẩy.
Thấy vậy, ông cậu vội vàng nắm lấy tay bà, ánh mắt kiên định: "Sẽ không chết đâu, chúng ta sẽ không sao cả. Bỏ căn nhà này, mang theo số tiền còn lại trong nhà tới Yên Kinh tìm Miên Miên. Chẳng phải hai ngày trước bà đã nghe nói rồi sao? Miên Miên hiện đang tham gia cái gì đó gọi là tuyển chọn, chọn xong là có thể trở thành ngôi sao. Nói không chừng… nói không chừng còn có đại gia thấy nó xinh đẹp, muốn…"
Phần sau ông cậu không nói ra miệng được.
Bà mợ nghe thấy lời của ông cậu, đôi mắt sưng đỏ bỗng sáng lên.
"Muốn bao nuôi nó phải không? Đúng đúng đúng, ông nói đúng! Chúng ta nuôi nó lớn như vậy, cũng đến lúc nó báo đáp chúng ta rồi. Nếu thật sự trở thành ngôi sao lớn, số tiền này đối với nó chẳng phải chuyện nhỏ sao! Tôi không khóc nữa, bây giờ chúng ta đi Yên Kinh tìm đồ… tìm Miên Miên! Đi đòi tiền nó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!