Edit: Cá Mặn (Nặm)Đúng là chồng em, kinh dị như vậy mà cũng không sợ, còn đếm số lần hai cô bé chớp mắt.
—–Gọi họ đi ăn cơm cũng không có tinh thần, thì ra đáng sợ như vậy sao?
"Xin chào các thí sinh, chủ đề của trò thoát khỏi mật thất sáu người lần này có tên là "Biệt thự trong rừng"."
"Ba ngày trước, những người làm việc tại biệt thự nhà họ Chân gồm quản gia, hầu gái, đầu bếp, người làm vườn, nhân viên vệ sinh và giáo viên dạy đàn piano là các bạn đột nhiên được bà chủ Chân Tình cho nghỉ phép. Đã ba ngày trôi qua mà bà chủ vẫn chưa có ý định gọi các bạn quay lại làm việc. Vì nhà họ Chân rất hào phóng, trả lương rất cao, để giữ được công việc lương cao này, các bạn quyết định cùng nhau quay lại nhà họ Chân để hỏi cho rõ ràng, nhưng không ngờ lại bị mắc kẹt trong biệt thự kỳ quái này."
"Nam nữ chủ nhân cùng cặp song sinh gái của họ đều đã mất tích một cách bí ẩn. Ba ngày trước, điều gì đã xảy ra trong biệt thự này? Đó là tai nạn hay do con người gây ra? Mời mọi người tự khám phá và cố gắng rời khỏi biệt thự càng sớm càng tốt."
Một giọng nói thông báo xong, 6 người đã tập trung lại gồm quản gia Tống Kỳ Sâm, hầu gái Khương Miện, đầu bếp Chu Lệ, người làm vườn Trần Dữ, nhân viên vệ sinh Hứa Tinh Minh và giáo viên piano Lâm Thiến lần lượt được nhân viên chương trình đeo bịt mắt vào.
Sáu người xếp thành một hàng, người sau đặt tay lên vai người trước và được nhân viên dẫn vào mật thất.
Khi tiếng đóng cửa "rầm" vang lên, sáu người theo hướng dẫn bằng giọng nói tháo bỏ bịt mắt.
Không gian chật hẹp, ánh sáng mờ tối, tiếng nước nhỏ giọt tí tách, 6 người bất ngờ nhận ra họ đang ở trong một phòng vệ sinh.
"Giờ làm sao đây?" Chu Lệ lên tiếng hỏi.
Trần Dữ quay người xoay nắm cửa phòng vệ sinh, thở nhẹ: "Cửa không mở được, tìm chìa khóa thôi!"
"Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?" Giọng Lâm Thiến hơi run rẩy rồi chỉ tay về phía rèm tắm đang kéo kín: "Hình như… trong đó truyền ra…"
Thấy vậy, Tống Kỳ Sâm đứng gần bồn tắm nhất đưa tay kéo mạnh tấm rèm màu trắng ngà –
"Aaaa!" Lâm Thiến và Chu Lệ lần lượt hét lên. Tiếp đó một người trốn sau lưng Hứa Tinh Minh, một người nắm chặt cánh tay Trần Dữ.
Thực sự họ không ngờ rằng cái bồn tắm sau tấm rèm lại chứa đầy máu đục ngầu, vòi nước ở một bên không biết có phải là do chưa vặn chặt hay không mà vẫn đang nhỏ giọt tí tách… máu. Một cảnh tượng kinh dị như vậy, ai nhìn mà không run chân.
"Ào!"
"Aaaa!"
Đúng lúc đó, bồn tắm bỗng tự động xả nước, tiếng nước chảy ầm ầm. Hai cô gái không chuẩn bị tinh thần lại lần nữa hét lên thất thanh.
"Huhu, mới vô thôi có cần phải đáng sợ vậy không? Bảo sao buổi trưa thấy bọn Văn Khả Hân đi ra mặt mày tái mét, gọi họ đi ăn cơm cũng không có tinh thần. Thì ra đáng sợ như vậy sao?" Chu Lệ than thở.
"Làm sao đây? Ghê quá à. Đừng nói là tìm manh mối, giờ đầu óc của tớ sắp không hoạt động bình thường nổi nữa…"
"Ở đây có một mã khóa." Lâm Thiến vừa bị dọa hai lần, biết nếu mình không tiếp tục thể hiện thì có lẽ sẽ để lại ấn tượng xấu cho khán giả. Cô ta cắn răng, bước ra khỏi sau lưng Hứa Tinh Minh, chỉ vào mã khóa bên cạnh gương và quay đầu nhìn mọi người.
Ngay lập tức, cô ta thấy gần như tất cả mọi người ở đây, kể cả Hứa Tinh Minh đều nhìn mình với vẻ chấn động.
Khiến Lâm Thiến chợt nảy sinh một linh cảm không lành.
Cô ta từ từ quay đầu với động tác chậm chạp, cứng nhắc –
"Aaa!!!!" Một tiếng hét chói tai vang lên bên tai mọi người.
Chói tai đến mức Khương Miện đưa tay bịt tai, đồng thời nheo mắt lại.
Rồi mới thấy Lâm Thiến lăn lộn ra xa khỏi tấm gương rửa mặt tự nhiên xuất hiện một cặp song sinh gái, lùi mãi đến khi vào lòng Hứa Tinh Minh. Cô ta như con đà điểu, chôn đầu vào trong bắt đầu run rẩy, không dám nói gì nữa.
Gần như đồng thời, bình luận trực tiếp: [Cảm ơn đã cảnh báo trước ha. Hahaha, quả nhiên không có ai gan dạ cả. Thiên tài nào nghĩ ra mật thất kỳ lạ này vậy, chỉ trong vòng một phút mà đã dọa người ta ba lần liên tiếp không cho người ta thở nổi, có phải hơi quá đáng không?]
[Tui nghi ngờ sau này Lâm Thiến có lẽ sẽ chẳng dám soi gương nữa, chỉ với hai cô bé mắt chảy máu này tui nhìn thấy cũng hơi không dám soi gương!]
[Cái này tính là gì? Lát nữa trên trần nhà còn có cái đáng sợ hơn, giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!