Chương 3: Tôi là người biết lý lẽ

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Sau tận thế, tất cả những người từng bị Khương Miện đánh đều biết một chân lý. Đó là trong trận chiến, tuyệt đối không được đến gần chị Khương đang mỉm cười.

Bởi vì bà chị này khác với người ta, càng tức giận thì cười càng tươi. Sau đó với nụ cười tươi sáng ấy đánh đối thủ thành một vũng bùn.

Nhất là sau khi đánh xong, mặt dính đầy máu nhưng lại cười xán lạn. Khỏi phải nói biến thái cỡ nào, đơn giản nhìn vào là dọa trẻ con nín khóc vào ban đêm luôn!

Chỉ tiếc thông tin này ở thế giới tận thế ai cũng biết, đám Trần Vũ Phỉ hiện tại lại không biết, vẫn khinh khỉnh nhìn Khương Miện đang mỉm cười tiến đến gần họ.

Khương Miện chậm rãi đi đến cạnh chiếc bàn bị làm bẩn bừa bãi. Cả người như không xương tựa vào tay vịn bên cạnh. Cô liếc nhìn đống rác rưởi trên bàn, đột nhiên giơ ngón trỏ ngoắc ngoắc Trần Vũ Phỉ.

Thấy thế, Trần Vũ Phỉ không nhịn được cười khẩy một tiếng: "Hả, làm gì thế, còn muốn đánh tao à? Tao cho mày biết…"

Chưa kịp nói xong, cô ta bỗng cảm thấy da đầu mình đau nhói.

"A!"

Một tiếng thét chói tai vang lên, bốn cô gái còn lại trợn mắt há mồm nhìn Khương Miện túm lấy mái tóc Trần Vũ Phỉ vừa mới làm với giá 1000 tệ, kéo qua kéo lại lau đi dầu mỡ dính trên bàn.

"Aaa. Khương Miên, con đĩ #$%^&…"

Lôi đi lôi lại bảy tám lần, Trần Vũ Phỉ chẳng còn sức phản kháng, miệng chỉ biết chửi bới.

Nhưng cô ta càng la hét, Khương Miện càng lau hăng say.

Đến lúc này, bốn người còn lại mới phản ứng kịp, vội vàng lao tới để cứu Trần Vũ Phỉ.

Bọn họ không hề biết Khương Miên ngày thường nhìn yếu đuối, chạy 800m cũng gần như mất nửa cái mạng, từ khi nào lại mạnh mẽ đến vậy. Bốn người họ thế mà không giành nổi người từ cô.

"A ư ư ư…"

Vì tóc bị giật đau quá, mũi hít không ít tương ớt, Trần Vũ Phỉ vốn đang chửi bới om sòm giờ đã rên rỉ đau đớn.

Cũng chẳng biết đã chà bao lâu. Có lẽ là vì tiếng van xin của Trần Vũ Phỉ quá êm tai, hoặc cũng có thể là vì Khương Miện thấy mặt bàn đã được lau sạch sẽ sáng bóng dễ nhìn hơn, nên cuối cùng "đại phát từ bi" buông tay ra.

Trần Vũ Phỉ lúc này nào còn chút kiêu ngạo như trước. Má phải bị cọ xát liên tục đỏ bừng lên, da đầu vừa đau vừa căng, mái tóc xoăn dài đẹp đẽ lúc trước giờ đã dính bết lại vì tương ớt. Ngay cả chiếc váy đang mặc cũng dính đầy tương, toàn thân tỏa ra nồng nặc mùi xiên que và tôm.

Thấy vậy, Khương Miện thổi bay những sợi tóc trên tay, vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Ui da, tớ thật là bất cẩn quá. Không chú ý đã coi tóc của bạn Trần thành giẻ lau. Cơ mà…"

"Bạn Trần tốt bụng như vậy, chắc sẽ không để ý đâu nhỉ? Tụi mình là bạn bè mà…"

Khương Miện trả lại y nguyên câu nói nọ với giọng điệu y hệt Trần Vũ Phỉ. Cũng chẳng hiểu sao khi nói ra từ miệng Khương Miện nghe có vẻ mỉa mai hơn nhiều.

"Aaaaa! Tao sẽ giết mày! Tao nhất định phải giết…"

Lấy lại tinh thần, Trần Vũ Phỉ tức hổn hển, hét lên liên tục.

Lớn từng này tuổi rồi, cô ta chưa từng bị ai ức hiếp như vậy.

Cô ta nhất định phải bắt con đĩ Khương Miên này trả giá đắt!

"Ầm!"

Trong cơn thịnh nộ, Trần Vũ Phỉ vừa định xông tới trước mặt Khương Miên để dạy dỗ con nhỏ này thì thấy cô gái yếu đuối thường ngày kia, miệng vẫn mỉm cười không đổi, chỉ nhẹ nhàng giương nắm đấm lên rồi đấm gãy tay vịn bên cạnh…. gãy đôi…

Đó là inox đấy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!