Chương 29: Điệu đưa tang

Edit: Cá Mặn (Nặm)

——

Mặt trời lặn về phía Tây, chân trời như bị ai đó làm đổ hộp màu vẽ, màu tím hồng đan xen với xanh đen, cam vàng quyện lấy đỏ rực tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.

Lúc này, tại góc sân thượng hẻo lánh.

Gần 5 tiếng dạy miễn phí, sếp Tống đã kiệt sức.

Anh mệt mỏi đến mức chỉ muốn quay ngược thời gian 5 tiếng trước để tát chết chính mình ngu ngục ngây thơ kia.

Đã quen biết người phụ nữ này lâu như vậy, rõ biết cô là người thế nào mà tại sao mình cứ mãi không biết rút kinh nghiệm.

Và trong 5 tiếng này, tâm trạng của Khương Miện từ lúc bắt đầu: Huhuhu em chỉ là một con gà mờ bé nhỏ.

Chuyển thành: Đúng vậy, chị đây chính là con gà mờ!

Mức độ lý sự và mặt dày vô sỉ khiến Tống Kỳ Sâm trợn mắt há mồm, ngây ra như phỗng.

Từ đó càng hối hận hơn bản thân mình đã nhất thời sơ suất.

"Em cảm thấy mình như đã biết hát rồi. Anh giỏi quá Sâm Sâm!"

Khương Miện cười ha hả vỗ vai Tống Kỳ Sâm bên cạnh, không tiếc lời khen ngợi.

Tống Kỳ Sâm: "Haha."

"Anh đừng cứ ha ha với em mãi thế. Anh không thấy em đã rất cố gắng học rồi sao? Hát được như bây giờ đã khó lắm rồi. Thầy Tống à, phương pháp dạy của thầy có vấn đề đó, không nên đả kích trò hoài mà phải khích lệ nhiều hơn chứ."

Khương Miện nói năng lý lẽ.

Tống Kỳ Sâm: "…"

Không khích lệ mà đã thế này rồi, nếu khích lệ nữa chắc cô bay lên trời luôn quá?

"Được rồi, đã học được tàm tạm rồi, tôi cũng phải đi…"

Vừa xử lý công việc bằng điện thoại vừa phải dạy Khương Miện hát, uống gió Tây Bắc cả buổi chiều, Tống Kỳ Sâm chỉ thấy nếu không đi ngay thì e rằng người ở dưới sẽ phát hiện ra điều gì đó.

Nhất là Triệu Phi Vũ.

Bạn nghĩ tại sao từ nhỏ tới lớn cậu ấy cứ hay gây rắc rối hả?

Còn chẳng phải là do cậu ấy có trực giác nhạy bén, luôn có thể nhìn thấy những điều người khác không thấy rồi bắt đầu gây rắc rối đủ kiểu.

Dẫu anh và Khương Miên chẳng có gì, song Tống Kỳ Sâm cũng chẳng muốn sự kiện long phượng thai lại xảy ra một lần nữa!

Nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm vừa định đứng dậy bước đi, nào ngờ giây tiếp theo đã bị ai đó túm lấy vạt áo.

Người đàn ông quay đầu, đối diện với đôi mắt to tròn ướt át ngây thơ của Khương Miện.

"Làm gì đấy?"

"Sâm Sâm~" Khương Miện bắt đầu lấy ngón tay vân vê góc áo anh.

"Nói chuyện đàng hoàng."

Tống Kỳ Sâm nghiến răng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!