Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Một đêm không mộng mị.
Bởi vì từ trước tới giờ chưa bao giờ có chuyện lạ giường lạ gối nên Khương Miện ngủ rất ngon.
Sáng sớm 6:00.
Cô rửa mặt xong, sau đó theo thói quen trong khoảng thời gian ở trường chuẩn bị ra ngoài chạy bộ.
Thói quen từ tận thế theo tới, dù ở đâu, Khương Miện cũng không bao giờ lơ là việc rèn luyện cơ thể.
Mặc dù dị năng của cô được giữ lại nhưng thời giờ không còn là tận thế nữa, ai mà biết cái thứ dị năng mơ hồ và huyền bí này sẽ biến mất lúc nào. Cho nên, việc quan trọng nhất là làm sao nhanh chóng giúp cơ thể yếu ớt này trở nên mạnh mẽ.
Hôm qua chia phòng, Khương Miện được phân ở phòng đôi tầng hai, gần cửa sổ hướng Nam.
Vừa ra khỏi cửa phòng, cô đã nghe thấy tiếng chào hỏi đầy ngạc nhiên của nhân viên dưới lầu.
"Thí sinh Khương… chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng."
Khương Miện cười chào lại, vừa định bước xuống lầu thì chợt thấy cái lan can gỗ bóng loáng sạch sẽ ở bên cạnh.
Thấy thế, bước chân Khương Miện khựng lại ngay.
Theo bản năng ngẩng đầu lên, tức thì nhận ra mấy nhân viên vừa chào mình đang tập trung chạy thử máy móc, ánh mắt hoàn toàn không chú ý đến cô.
Trong lòng Khương Miện ngứa ngáy không thôi.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên lan can gỗ, gõ nhẹ hai cái.
Nhân lúc không ai để ý, cô lấy một tay chống lên lan can, cả người nghiêng lại ngồi lên đó. Sau đó xuỵch —
Trượt xuống.
Nhân viên vừa bước vào cửa chính bất ngờ chứng kiến toàn bộ cảnh tượng: "…"
Một số dân mạng buồn chán khi đang rửa mặt vào sáng sớm nên mở kênh trực tiếp của "Nhịp đập thần tượng: "…"
[Ủa từ từ, có phải là tui chưa tỉnh ngủ không? Mới sáng ra mà tui vừa thấy cái gì vậy?]
[Hahaha, để tui ngó thử cái má ngố ngố này là ai? Hay lắm thì ra lại là cô, Khương Miên Miên!]
[Cách xuống lầu của trẻ con tiểu học ngây thơ hả? Yêu quá yêu.]
Lúc này, Khương Miện vừa vui tươi hớn hở trượt xuống tới tầng một đã đối mặt với mấy nhân viên vừa bước vào từ cửa chính: "…"
Cô nhảy xuống khỏi lan can một cách tự nhiên, chào buổi sáng với nhóm người đó cũng thật từ nhiên, bước ra khỏi cửa một cách tự nhiên nốt rồi điềm nhiên chạy đi thật xa.
Để lại nhóm nhân viên mặt ngơ ngác. Chờ tới khi Khương Miện chạy khuất rồi họ mới hoàn hồn lại và bắt đầu quan tâm tới mấy cái khác, luống cuống nhắc nhở ống kính: "Động tác nguy hiểm xin đừng bắt chước."
Cả quá trình khiến khán giả trong kênh trực tiếp cười ngặt nghẽo.
[Pha này gọi là gì? Gọi là chỉ cần tui không ngại thì người ngại sẽ là người khác.]
[Còn xin đừng bắt chước nữa chứ, người lớn như tui bộ không cần mặt mũi à?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!