Chương 2: Đầy ác ý

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Rời khỏi địa điểm tuyển chọn của "Nhịp đập thần tượng", Khương Miện đã hoàn toàn chìm đắm trong sự tự tin mù quáng do mình tự vẽ ra, vừa định đứng dậy đi ra ngoài thì trước mắt sực tối sầm.

Nếu không vô thức bám vào cây cột bên cạnh thì có lẽ ngày mai tin tức sẽ xuất hiện tiêu đề "Một cô gái quá phấn khích sau khi vượt vòng loại lại công khai làm điều này?"

Cố gắng chờ cho cảm giác choáng váng và hoa mắt dịu đi, Khương Miện tựa vào cây cột bên cạnh, giữ nhịp thở từ từ ổn định lại. Cô quay đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt của mình phản chiếu trong tấm kính cửa hàng, rồi kết hợp với tình trạng tim đập nhanh và chân tay run rẩy hiện tại.

Hay lắm, đây rõ ràng là triệu chứng tụt huyết áp do đói quá mức.

Lúc trước chẳng cảm nhận được rõ rệt như vậy, có lẽ là do chưa hoàn toàn thích nghi với cơ thể này. Bây giờ đã thích nghi rồi, cảm giác lập tức kéo tới.

Thực ra Khương Miện cũng rất bối rối. Cô chết thì cứ chết thôi, sao lại vô lý bước vào cơ thể của nữ chính, còn nữ chính đi đâu rồi.

Giờ thì đã rõ.

Nữ chính cô ấy mười phần chắc chín là đói đến chết rồi.

Khương Miện cố gắng tìm kiếm trong ký ức, cố hiểu xem một người bình thường làm cái gì lại để mình đói đến mức này.

Sau đó, phát hiện ra hình như đêm trước mợ của nữ chính ở quê lại gọi đến. Mục đích rất đơn giản, chính là đòi tiền, đòi số tiền mà nữ chính kiếm được từ việc phát tờ rơi, làm khuyến mãi, việc bán thời gian trong thời gian rảnh sau giờ học.

Bày trò đủ thứ như thể không có mấy trăm tệ của nữ chính thì cả nhà sẽ chẳng có cơm ăn, ba người có tay có chân sẽ bị đói chết tươi.

Nữ chính nghe xong sao có thể để vậy được. Cô ấy cao 1m65, nặng 50kg, ít ăn vài bữa cũng chẳng sao, nhưng nếu thằng anh họ béo như heo và bà mợ kia không ăn vài bữa thì sẽ tụt mấy cân luôn đó!

Không được, nhất định phải chuyển tiền!

Thế là trong một phút hăng máu, cô ấy đã chuyển toàn bộ số tiền 809.67 cho mợ, không chừa lại cho mình một xu nào.

Do quan hệ với bạn cùng phòng không tốt, ngay cả một người xin giúp đỡ cũng chẳng có. Ròng rã một ngày rưỡi, cô ấy chỉ ăn vài bát canh cà chua trứng miễn phí trong căn tin.

Cố gắng cầm cự cho đến lúc nãy, nữ chính vốn bị suy dinh dưỡng và thường xuyên tụt huyết áp cuối cùng đã ngã xuống.

Sau khi xem hết những ký ức này, gân xanh trên trán Khương Miện giật giật.

Đối với nguyên chủ Khương Miên, cô thực sự vừa thương vừa giận. Thương vì cô gái trẻ này ngày nào cũng bị bắt nạt, không có thời gian để thở, cuối cùng lại chết vì lý do tào lao như vậy.

Giận vì cô ấy không để lại chút xíu tiền cho mình, dù chỉ vài đồng để mua bánh bao lấp đầy bụng cũng được!

Ha ——

Dùng sức thở mạnh xua đi cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực, Khương Miện vịn vách tường và đứng dậy lần nữa.

Cơ thể này đã đói suốt một ngày rưỡi, cô cảm thấy bây giờ mình đói đến mức có thể ăn cả một con bò!

Bò thì tạm thời không có, nhưng tầng một của trung tâm mua sắm bên cạnh có một siêu thị mới khai trương. Dưới ánh mắt xem thường của mấy nhân viên quảng cáo, Khương Miện thử một mạch hết các món. Cuối cùng cảm giác hai chân run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã khuỵu đã biến mất.

Quẹt thẻ xe buýt, Khương Miện vẫn đang đói cồn cào cuối cùng cũng bước lên xe về Học viện Điện ảnh Yên Kinh.

Sờ vào cái bụng lép xẹp, Khương Miện cảm thấy điều kiện sống của nữ chính còn tệ hơn cả một số người sống trong thế giới tận thế. Trong thế giới tận thế, Khương Miện với chỉ số chiến đấu cao ngất ngưởng chưa từng đói đến mức khó chịu như vậy.

Kéo lê thân hình đói lả đi về. Vừa xuống xe, Khương Miện liền chạy ngay về phía ký túc xá. Ký ức nói cho cô biết, trong năm người bạn cùng phòng của Khương Miên dường như mỗi người đều mượn tiền của nguyên chủ, tổng cộng không dưới 800 cũng hơn một ngàn, nhưng chưa ai trả lại cả.

Ai bảo nữ chính là cái bánh bao mềm, còn chưa mở miệng đòi đã cảm thấy ngại ngùng. Người ta vừa nói không có tiền trả, sao cứ đòi mãi vậy, cô ấy lập tức lo sợ xin lỗi như thể mình phạm sai lầm lớn vậy.

Khương Miện: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!