Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Ôm Hứa Tinh Minh vừa bị Khương Miện một quyền nện ngất đi, những giọt nước mắt to tướng lăn dài trên mặt Lâm Thiến.
Trời mới biết vừa rồi cái con khốn Khương Miên này đã dùng bao nhiêu sức lực. Giờ đây Lâm Thiến chỉ thấy hai má mình nóng rát, còn có một cảm giác nhục nhã khó tả dâng lên trong lòng.
Phải biết là ngay cả vợ của ba cô ta, người phụ nữ quê mùa thô lỗ kia từ trước đến nay cũng chưa từng động đến một ngón tay của cô ta.
Vậy mà cô ta lại bị Khương Miên…
Khương Miên sao ả dám?
Tại sao rõ ràng biết Tinh Minh đang nhìn nhưng vẫn dám ra tay tát, thậm chí còn dám đánh cả Tinh Minh!
Lâm Thiến không hiểu nổi, thực sự không hiểu nổi.
Rõ ràng trước đó đâu có nhìn nhầm đâu?
Khương Miên yêu Hứa Tinh Minh muốn chết, yêu tới mức đánh mất bản thân, cả con người trở nên ngu muội.
Cô ta chính là muốn trước khi Khương Miên đi tham gia cuộc thi, dùng cách này để đánh đòn tâm lý một phen. Tiện thể bôi nhọ trên Cây Thường Xuân, tạo ra một số tin đồn ác độc, giả tạo rồi nhân cơ hội này làm lành với Tinh Minh.
Đáng lẽ là một kế sách một công ba việc, cớ gì lại biến thành thế này?
Lâm Thiến vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn bóng lưng chẳng chút lưu luyến bước xuống khán đài của Khương Miện
Trong mắt lóe qua vẻ oán độc.
Đồ ngu.
Đánh Lâm Thiến này còn muốn yên ổn rút lui à.
Đưa tay nhẹ nhàng sờ má đã bắt đầu sưng đỏ, có bằng chứng như thế này, cô ta không tin mình không chơi chết được Khương Miên.
Khương Miên, cô đợi đấy. Tôi thề tôi nhất định sẽ không để cô sống yên, tôi…
"À phải rồi…"
Bên này Lâm Thiến vừa mới thề trong lòng được một nửa, Khương Miện vừa đi được hai bậc thang bỗng quay đầu.
Bất ngờ không kịp trở tay, vẻ căm hận trong mắt Lâm Thiến hoàn toàn không kịp thu lại đã bị Khương Miện nhìn thấy tận mắt.
"Chậc chậc, ánh mắt này, xem ra đang thầm nghĩ chuyện xấu xa gì phải không?"
Khương Miện cười nhạo.
"Cô nói xem, cô không xấu lại hay đi ra vẻ làm gì. Mắc gì phải ôm chặt con gà cay như Hứa Tinh Minh làm gì?"
Dù sao ánh mắt của cô ta cũng đã bị Khương Miện bắt gặp, Hứa Tinh Minh cũng đang bất tỉnh, Lâm Thiến dứt khoát không giả vờ nữa, cười lạnh một tiếng.
"Đương nhiên là tại cô đang hy vọng tôi chia tay với Tinh Minh, như vậy cô sẽ thừa cơ chen vào chứ gì?"
"Xin đừng xúc phạm tới thưởng thức của tôi, tôi vẫn biết cứt không thể ăn."
Khương Miện nghiêm túc đáp.
Lâm Thiến: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!