Edit: Cá Mặn
—–
"Hahahahaha!"
Thấy Tống Kỳ Sâm chín chắn và điềm tĩnh cố nín nhịn, song cuối cùng vẫn không nhịn được mà lườm cô, Khương Miện cũng không diễn tiếp nữa mà cười phá lên.
Cô cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa, mỗi lần thấy Tống Kỳ Sâm với khuôn mặt lạnh như băng ấy là lại muốn mở miệng trêu chọc anh.
Nhất là khi thấy anh rõ ràng có vô số câu muốn nói, nhưng sau đó lại nuốt từng câu một trở vào.
Khương Miện càng nhìn càng buồn cười.
Ngay lúc đó, tiếng cười vui vẻ của Khương Miện lọt vào tai Tống Hi Quang vừa mới công khai bôi nhọ Tống Kỳ Sâm thật là chói tai vô cùng.
Anh ta không hiểu, tại sao Tống Kỳ Sâm luôn may mắn như vậy?
Bị vứt xa đến thế, vẫn được nhà họ Tống tìm về. Không trở thành kẻ ăn xin, cũng không bị cụt tay cụt chân. Tuy không được hưởng nền giáo dục tốt, cũng chẳng học trường đại học danh tiếng nào, nhưng vẫn dựa vào tài năng bẩm sinh để quản lý Tống thị ngày càng tốt hơn. Thậm chí cả bạn gái cũng không chia rẽ nổi, kiên định đứng về phía cậu.
Dựa vào cái gì?
Tống Hi Quang rủ mắt, môi mím chặt thành một đường cong bất mãn. Sự ghen ghét ẩn sâu trong đáy mắt như muốn đốt cháy con ngươi của anh ta.
Bộ dạng "thất hồn lạc phách" này của anh ta rơi vào mắt đám người Diêu Tề. Họ tưởng Tống Hi Quang bị tổn thương bởi thái độ lạnh lùng vô tình của Tống Kỳ Sâm lúc nãy nên đồng loạt an ủi anh ta.
"Anh Hi Quang, chớ để tâm đến lời của con đàn bà đó. Người khác không hiểu anh, nhưng chẳng lẽ chúng em lại không hiểu sao?"
Ba chữ "con đàn bà" được người mở lời an ủi nói rất nhỏ, sợ Khương Miện nghe thấy rồi biểu diễn một màn "phi nĩa cạo đầu" ngay tại chỗ.
"Đúng đấy đúng đấy, em nghĩ chắc chắn là do Tống Kỳ Sâm thường xuyên nói bậy bạ bên tai cô ta, mới khiến cô ta hiểu lầm anh sâu sắc như thế. Quả nhiên, Tống Kỳ Sâm chẳng phải thứ tốt đẹp gì!"
"Tóm lại là anh Hi Quang à, chúng em đều đứng về phía anh. Dù các bậc trưởng bối trong nhà có ca ngợi Tống Kỳ Sâm hết lời, chúng em cũng mãi không quay lưng!"
…
Những lời này của bọn họ chọc Tống Hi Quang chửi ầm trong lòng.
Sự ủng hộ của đám phá gia chi tử mấy người thì có tác dụng gì chứ? Có thể biến thành tiền hoặc giúp tôi quay lại Tống thị à?
Một lũ chỉ được cái mã ngoài!
Tống Hi Quang oán hận trong lòng.
Nhưng anh ta biết làm sao đây? Kể từ khi bị Tống Kỳ Sâm dùng thủ đoạn đuổi ra khỏi Tống thị, xung quanh anh ta chỉ còn lại đám công tử suốt ngày ăn chơi lêu lỏng. Mấy người có tiếng nói trong công ty nhà họ dần dần không qua lại với anh ta nữa dưới sự xúi giục của các bậc trưởng bối trong nhà.
Một lũ thấy người sang bắt quàng làm họ!
Bọn họ tưởng Tống Hi Quang này đã thua rồi sao?
Thắng thua còn quá sớm, ai biết được người chiến thắng cuối cùng là ai.
Bây giờ Tống Hi Quang anh chơi không lại Tống Kỳ Sâm.
Nhưng ai biết được tên con hoang Tống Kỳ Sâm đó, sau này có gặp chuyện gì bất trắc không? Chẳng hạn đột nhiên biến mất?
Trong mắt Tống Hi Quang lóe lên vẻ điên cuồng rồi tắt ngấm.
Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt của người đàn ông đã trở lại như cũ từ lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!