Chương 14: Chỉ biết đau lòng cho anh trai thôi~~

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

"Khục."

"Khặc, khụ khụ khụ…"

Phản ứng của Khương Miện quá đỗi bất ngờ, những người khác trong chốc lát vẫn chưa kịp phản ứng.

Diêu Tề ở gần Khương Miện nhất, lại là đối tượng cô nhắm tới. Dưới đòn tấn công này, phòng thủ quá hớ hênh, cậu ta ôm ngực bắt đầu ho dữ dội, xé gan xé ruột.

Trời mới biết trước khi Khương Miện mở miệng, trong tâm trí của Diêu Tề, Khương Miện tựa như một chú nai con nhảy nhót trong rừng vào sương sớm, dễ bị kinh sợ. Đôi mắt to tròn long lanh ấy chỉ cần nhìn bạn một cái thôi cũng đủ làm tan chảy trái tim rồi.

Vừa mở miệng, đùng một cái, chú nai con biến mất, chỉ còn lại một con gấu nâu Siberia to lớn.

Cú sốc này đối với Diêu Tề chẳng khác gì việc năm cậu ta 13 tuổi thích cô bạn học chuyển trường cười ngọt ngào ở lớp bên cạnh. Cậu ta mạnh dạn tỏ tình rồi mới phát hiện đối phương là con trai chỉ thích con gái.

Lần này thì đúng là con gái rồi, nhưng vãi cứt vừa mở miệng còn đàn ông hơn cả đàn ông. Cô… cô còn muốn đánh cậu ta!

Diêu Tề vừa ho vừa khó tin.                                      

"À, xin lỗi, cô bé nhà tôi vẫn còn đi học, chưa tốt nghiệp nên chưa được chín chắn, nói chuyện hơi thiếu suy nghĩ, mong cậu hai Diêu đừng để bụng."

Thấy vậy, Tống Kỳ Sâm cười đứng ra hòa giải.

Nhưng Khương Miện bên cạnh vẫn lẩm bẩm "vốn là vậy mà", "chưa thấy ai sến rện như vậy", "cơm từ hôm qua muốn nôn ra" và những lời chẳng nể nang khác.

Như có mũi tên sắc nhọn cắm thẳng vào trái tim trai tơ của Diêu Tề.

Ôm lấy trái tim bị thủng trăm ngàn lỗ, Diêu Tề "trọng thương" rút lui.

Ở phía bên kia, Tống Hi Quang vẫn đang kiên nhẫn chờ đối phương ra mặt giúp mình thì thấy tên ngốc Diêu Tề này chỉ trong tích tắc đã bị cô gái có cái mặt đẹp đuổi chạy.

Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp thôi mà, cho dù có Tống Kỳ Sâm chống lưng thì sao nào?

Nếu thực sự tát cô ta một cái, anh ta không tin Tống Kỳ Sâm – kẻ chỉ biết có tiền tiền tiền sẽ ra mặt vì loại phụ nữ giẻ cùi tốt mã như này.

Tống Hi Quang thầm chửi trong lòng.

May mà Tống Kỳ Sâm không biết "người anh tốt" của mình đang nghĩ gì trong đầu, nếu không chắc chắn sẽ cười nhạo lên tiếng –

Tôi ra mặt cho cô ấy á hả? Haha, đưa anh đi chôn thì đúng hơn!

Dẫu trong lòng nghĩ gì đi nữa, trên mặt Tống Hi Quang lại là sự lo lắng nhìn theo bóng lưng Diêu Tề. Anh ta quay đầu lại liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Tống Kỳ Sâm.

Ánh mắt hai người tiếp xúc, khóe miệng Tống Hi Quang giương lên, nở một cụ cười ôn hòa: "A Sâm, lâu rồi không gặp."

"Cũng chưa lâu lắm. Ba tháng trước lúc anh rời khỏi Tống thị, chúng ta đã gặp nhau rồi"

Rời khỏi Tống thị!

Lời của tên con hoang này nghe vẫn khó lọt tai như vậy, cứ thích xát muối vào vết thương của anh ta!

Tống Hi Quang vô cùng ghét cái dạng này.

Từ khi Tống Kỳ Sâm trở về nhà họ Tống, bất kể anh ta có làm gì để lấy lòng cậu, giúp đỡ cậu như thế nào thì thái độ của người này vẫn chẳng mềm mỏng một tí.

Không những thế, cậu cứ luôn dùng đôi mắt đen như mực nhìn anh ta. Như thể có thể nhìn thấu tận đáy lòng anh ta, như thể tất cả những việc anh ta đã làm đều không thể che giấu được dưới ánh mắt đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!