Chương 13: Có thể đánh hắn một trận không?

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Đợi chừng 6-7′, Tống Kỳ Sâm thấy ba hồn bảy vía rơi rớt dọc đường của mình cuối cùng cũng trở về. Cảm giác toàn thân căng cứng đến nỗi cơ bắp đau nhức đã dịu bớt đi nhiều.

Hít thở đều rồi quay đầu lại, khi nhìn rõ Khương Miện đang làm gì, Tống Kỳ Sâm thấy huyết áp của mình vọt lên tới mức cao nhất trong chớp mắt.

"Cô đang làm gì vậy!"

Tống Kỳ Sâm gần như hét vỡ cổ họng.

Anh cứ thắc mắc tại sao nãy giờ mình đang làm dịu nhịp thở, cô nàng họ Khương này lại yên lặng đến thế? Sao lại yên lặng đến thế?

Quả nhiên lại đang gây chuyện.

Chỉ thấy cô nàng ném đôi găng tay trị giá năm con số một cách bừa bãi lên bãi cỏ bên cạnh rồi ngồi xổm xuống đất. Hai tay cô dính đầy dầu đen, tháo rời chiếc xe đắt tiền của trợ lý Tiểu Nghiêm.

"À, lúc nãy lái xe tôi nghe thấy tiếng động cơ hơi kỳ. Nhân lúc anh đang ngẩn người nên tôi mở ra xem…"

Khương Miện cười hì hì.

Tống Kỳ Sâm: "…" Đụ mẹ nó!

Bây giờ chỉ còn biết hối hận, hối hận vô cùng.

Sớm biết con người này là kiểu người như vậy, sáng hôm đó tỉnh dậy ở khách sạn, anh nên mặc kệ tiền nong mà lập tức bắt taxi rời khỏi cái chỗ tội lỗi ấy. Sau này thấy bốn chữ lớn "Khách sạn Gia Hoa" phải đi đường vòng, chỉ cầu mong tránh được cái kẻ kỳ quặc nọ!

Tiếc thay, ngàn vàng khó mua được chữ "sớm biết".

Tống Kỳ Sâm siết chặt nắm đấm.

8′ sau, anh như cha ruột rửa sạch dầu trên tay Khương Miện, trang điểm lại cho cô. Hai người cuối cùng cũng bắt đầu đi về phía câu lạc bộ Bán Sơn ở phía trước.

Trên đường đi, Tống Kỳ Sâm như bị người ta đổ thuốc câm vào miệng, im như hến.

Khương Miện chọc anh một cái, không phản ứng.

Lại chọc một cái nữa, không phản ứng.

"Anh lại không vui rồi phải không?"

Khương Miện thử hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ.

Nghe xem, nghe cái giọng ngọt ngào mềm mại này đi, người không biết còn tưởng trong lòng cô áy náy lắm!

Nhưng người khác không biết, chứ Tống Kỳ Sâm đã ở cùng cô suốt hai tiếng đồng hồ làm sao có thể không biết?

Tích cực nhận lỗi, lần sau vẫn dám làm tiếp.

Nói cô đấy!

Tiếng "hừ" đã đến tận miệng còn chưa phát ra, Tống Kỳ Sâm chợt nhớ đến cảnh suýt bị cô nàng tráng sĩ này húc bay ra ngoài lúc trước, tức khắc nuốt ngược tiếng "hừ" đó vào trong: "Không có, tôi nào không vui chứ."

"Thật sao? Anh còn chẳng cười…"

Khương Miện chỉ vào khóe miệng anh.

Nghe thế, Tống Kỳ Sâm tức thì nở một nụ cười giả tạo, ngoài cười nhưng trong không cười quay đầu nhìn cô: "Thế này? Được chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!