Chương 10: Này là siêu hào phóng luôn mà nhỉ?

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Vừa nghe thấy có đồ ăn, Khương Miện tức tốc đứng thẳng người dậy, đôi mắt sáng rực như có thể phát ra laze.

Chẳng thèm để ý đến Địch Phi Dương đang kêu rên dưới chân, Khương Miện reo lên một tiếng, tiến lên hai bước, kéo tay áo Tống Kỳ Sâm đi ra ngoài.

2′ sau.

Khương Miện hào hứng chỉ vào cửa hàng nhộn nhịp trước mặt.

"Tôi muốn ăn cái này!" Sau tận thế, đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn món này, thật là nhớ quá đi.

Tống Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn lên trên, bốn chữ "Ăn nhẹ huyện Sa" kim sa chói lọi.

Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

May quá may quá…

Cái quái gì vậy!!!

Tống Kỳ Sâm ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, nhìn chằm chằm vào cái đầu đen thui của cô gái đang cúi đầu ăn ngấu nghiến đối diện.

"Bà chủ, cho cháu thêm một lồng sủi cảo hấp, còn có phở xào, mì tương đen và mì trộn thơm ngon này cũng cho cháu thêm một phần nữa. Cảm ơn bà chủ!"

Ăn xong đĩa mì trộn, Khương Miện vội vàng giơ tay lên, cười híp mắt nói với bà chủ quán đang đến bên cạnh mình.

"Cô bé, ăn nhiều thế có phải đang quay video ẩm thực không? Món ăn nhà tôi ngon không? Video đăng ở đâu vậy, lúc đó tôi sẽ ủng hộ cháu!"

Bà chủ quán cũng cười tươi rói.

Tống Kỳ Sâm: Không cười nổi. jpg

Lớn từng này tuổi rồi, anh chưa bao giờ thấy cô gái nào ăn được nhiều như vậy.

Chỉ trong chốc lát mà trên bàn đã chất đống một núi đĩa. Quan trọng là cô nàng này dường như chẳng có ý định ngừng lại, vẫn bảo bà chủ quán tiếp tục mang thêm đồ ăn ra. Cứ thế này, dù có món quà trị giá hàng chục ngàn tệ đi chăng nữa, Tống Kỳ Sâm cũng thấy tim mình đang rỉ máu.

Phải biết rằng Tống Kỳ Sâm anh đây đã bắt đầu kiếm tiền từ khi mới 5 tuổi. Lớn từng này tuổi rồi, chưa từng có ai có thể để anh ăn thiệt thòi.

Anh đã ngầm ám chỉ với cô biết bao nhiêu lần rằng, buổi tối ở tiệc thưởng trà sẽ có rất nhiều đồ ăn MIỄN PHÍ. Vậy mà cô như chẳng biết gì, cứ ăn ào ào.

Nhớ lại buổi sáng hôm đó ở khách sạn, cô gái khóc sướt mướt, yếu ớt dễ bắt nạt, sự e thẹn sợ hãi dường như chỉ là ảo giác do anh thiếu ngủ.

Có trời mới biết, chỉ vì thấy cô gái tính tình mềm yếu dễ lừa nên anh mới chủ động ký thỏa thuận. Bây giờ xem ra…

Mình đã bị lừa.

Anh, Tống Kỳ Sâm, đã bị lừa!

Mắt người đàn ông rủ xuống, môi mỏng khẽ mím lại.

Thấy Khương Miện sắp ăn xong, ngón tay thon dài của Tống Kỳ Sâm khẽ bấu vào góc bàn: "Cô Khương…"

Khương Miện ngước lên.

Thấy người đàn ông từ khi vào quán tới giờ vẫn luôn trưng ra bộ mặt lạnh như băng đang nhìn mình. Khóe miệng anh nhếch lên một chút, nụ cười nhu hòa lại kiềm nén: "Xin lỗi, thời gian không còn sớm nữa, không biết cô đã ăn no chưa? Nếu còn chậm trễ nữa, e rằng sẽ không kịp đến buổi thưởng trà tối nay…"

Nghe vậy, Khương Miện vừa liếc nhìn đồng hồ treo tường, vừa tăng tốc độ ăn uống. Chỉ hai ba miếng đã xong sạch sẽ phần phở xào trong đĩa, rút khăn giấy lau miệng: "Ồ đúng đúng, tôi ăn xong rồi, anh mau đi tính tiền đi. Chúng ta nhanh đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!