21.
Trên đường quay lại bệnh viện.
Tôi lấy cớ điện thoại hết pin, mượn điện thoại của Tống Hoài để chơi.
Mở WeChat của anh ấy, sau khi nhận khoản chuyển tiền của tôi, tôi liền xóa lịch sử chuyển khoản.
Số tiền tôi đã nộp ở bệnh viện đủ để dùng hơn một tháng nữa, với tôi thì như vậy là quá đủ rồi.
Vì vậy, ngoài vài trăm tệ để tiêu vặt, tôi đã chuyển hết số tiền còn lại cho Tống Hoài.
Bệnh xơ cứng teo cơ đến giai đoạn cuối rồi, chân không đi được, tay không cử động được, miệng không nói được, ngay cả thở cũng khó khăn.
Tôi không muốn chịu đựng nỗi đau khi trở thành người sống mà như đã chết, nên không định đợi đến ngày đó nữa.
Chuyển khoản xong, tôi đặt điện thoại của Tống Hoài xuống.
Quay đầu, bất chợt thấy anh ấy đang rơi nước mắt.
Tôi vừa buồn cười vừa xót xa:
"Sao anh lại khóc rồi?"
Tống Hoài không nhìn tôi, mặt gần như tái mét:
"Gió ngoài cửa sổ lớn quá, thổi vào mắt."
Tôi trêu anh ấy:
"Xe còn chưa mở cửa sổ mà."
Giống như lần trước, anh ấy cũng nói như vậy.
Tôi chợt nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi và anh ấy nói cười với nhau.
Nghĩ đến những việc cần sắp xếp, tôi cũng đã lo liệu xong cả rồi.
Tôi vốn dĩ cũng chẳng còn nhiều người hay chuyện gì cần vướng bận.
Chợt nhớ Lâm Dịch từng nói với tôi:
"Đợi cô thật sự c.h.ế. t rồi, cũng không cần báo cho tôi đâu."
Chuyện từ biệt anh ấy lần cuối, có lẽ cũng không cần nữa.
Trong túi áo khoác của tôi, vẫn còn mấy viên thuốc ngủ mà tôi tích góp gần đây.
Khi người sắp chết, tâm trạng của tôi lại dần bình thản.
Hạt Dẻ Rang Đường
Chỉ thấy tiếc rằng vẫn chưa biết được mộ của mẹ ở đâu.
Đợi tôi c.h.ế. t rồi, cũng không biết có còn tìm được mẹ hay không.
Đến bệnh viện rồi.
Tống Hoài đẩy xe lăn đưa tôi về phòng bệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!