Chương 5: (Vô Đề)

12.

Tôi hoảng loạn và sợ hãi, lời cầu cứu đầy lo lắng đã suýt bật ra khỏi miệng.

Vị mặn đắng nơi đầu lưỡi khiến tôi bừng tỉnh, mới nhận ra mình đã sợ hãi đến mức rơi nước mắt.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lùng của Lâm Dịch lại vang lên:

"Không có chuyện gì thì cúp máy đi."

Tôi cúi đầu, nhìn đôi tay của mình.

Cố gắng cử động các khớp ngón tay, nhưng chúng không còn nghe lời tôi nữa.

Tôi thử đứng dậy, lại phát hiện hình như cũng không thể đứng nổi.

Tâm trí bỗng trở nên hỗn loạn, tôi nhớ đến bản tin đã đọc vài hôm trước.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nói về một bệnh nhân bị xơ cứng teo cơ (ALS), trước lúc c.h.ế. t toàn thân bị liệt, không thể nói chuyện, cũng không thể thở hay nuốt được.

Trên người cắm đầy ống dẫn, vô cùng đau đớn.

Cuối cùng, người nhà không đành lòng, đã giúp anh ấy rút ống thở.

Tôi chợt nghĩ, nếu tôi cũng rơi vào hoàn cảnh ấy, nếu tôi cầu xin Lâm Dịch rút ống thở cho mình…

Hô hấp bỗng trở nên đau rát như thiêu đốt.

Khung cảnh đó, tôi không thể tưởng tượng nổi.

Vẫn là… vẫn là không nên để anh ấy biết, cũng không nên để anh ấy thấy tôi trong bộ dạng như vậy.

Tôi cố gắng kiềm chế cơn run rẩy toàn thân, cuối cùng cũng mở miệng:

"Không có gì, gọi nhầm thôi."

Bên kia im lặng một lúc, rồi bật cười lạnh như thể đã lường trước:

"Gọi nhầm thì tốt, sau này đừng tìm tôi nữa."

Cuộc gọi bị ngắt.

Phòng khách lạnh lẽo trong khoảnh khắc trở về với sự tĩnh mịch như c.h.ế. t chóc.

Tôi ngồi đờ đẫn tại chỗ, cảm giác bản thân như một con rối không thể động đậy.

Nửa đêm về sau, Tống Hoài gọi điện đến.

Chắc anh ấy đã nghe ngóng được tin tức từ bệnh viện.

Biết được bệnh tình của tôi, anh ấy tức giận đến mức không thể kiềm chế mà chất vấn:

"Chuyện lớn như vậy mà em cũng giấu!"

Nói đến cuối, giọng Tống Hoài đã mang theo sự run rẩy.

Tôi lặng lẽ chờ anh ấy trút hết cảm xúc, rồi mới dịu dàng lên tiếng hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!