4.
Tôi cầm tập tài liệu đã có chữ ký, theo phản xạ bản năng nghiêng người sang một bên, nhường đường cho anh ấy.
Trong đầu tôi bắt đầu ong ong vì mấy câu nói của anh.
Trên đường đến Hải Thành, tôi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Ví dụ như Lâm Dịch sẽ nghi ngờ tờ giấy hiến xác này là giả.
Hoặc chất vấn tôi tại sao còn trẻ như vậy mà lại ký vào thứ như thế.
Hay là, anh ấy có thể sẽ hỏi một câu:
"Có phải em bị bệnh không?"
Nhưng… không có gì cả.
Không một lời.
Chỉ là một chữ ký dứt khoát, lạnh nhạt và đầy khó chịu.
Rõ ràng anh ấy chẳng hề quan tâm đến tài liệu này chút nào.
Tôi đứng tại chỗ rất lâu.
Khi hoàn hồn lại, Lâm Dịch đã sớm đi vào bên trong.
Gió mùa đông thổi vù vù, xuyên vào tận xương tủy.
Cơ thể tôi lạnh đến mức tê dại, tôi quay người, bước về hướng sân bay.
Không biết đã đi bao lâu, tôi mới chợt nhớ ra, mình nên gọi xe.
Nơi này cách sân bay quá xa, không thể đi bộ được.
Đầu óc rối bời, tôi cũng không rõ mình đã quay về Nam Thị như thế nào.
Lúc về đến nhà đã hơn hai giờ sáng.
Tôi mở máy tính, viết một lá thư xin nghỉ việc, định đợi trời sáng sẽ đi gặp viện trưởng để làm thủ tục.
Điện thoại reo lên, Tống Hoài gửi tin nhắn đến:
"Viện trưởng Triệu nói em xin nghỉ nửa tháng, rốt cuộc là em bị sao vậy?"
"Nếu em còn không trả lời, anh chỉ còn cách báo cảnh sát thôi."
Hạt Dẻ Rang Đường
Lúc đó tôi mới nhận ra, từ chiều hôm qua, anh ấy đã gọi cho tôi rất nhiều lần, cũng nhắn không ít tin.
Điện thoại tôi để chế độ im lặng, cộng với tinh thần hoảng loạn, tôi hoàn toàn không để ý.
Tống Hoài đi công tác ở một văn phòng luật sư ngoài tỉnh từ đầu tháng, hôm qua mới trở về.
Tôi vội gọi lại cho anh ấy.
Đầu dây bên kia lo lắng, hỏi han mãi không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!