Chương 10: (Vô Đề)

26.

Rõ ràng đó là cuộc gọi quan trọng đối với anh ấy, anh ấy nhấn nút nghe rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Cứ như thể sợ tôi nghe lén vậy.

May mà vì bận nghe điện thoại, anh ấy cũng không thấy tôi đang rơi nước mắt.

Khi anh ấy đứng dậy đi vào phòng ngủ, tôi mơ hồ nghe thấy giọng Ôn Dao Dao ở đầu dây bên kia đang khóc nức nở trách móc.

Không nghe rõ cô ấy nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tủi thân.

Có lẽ vì bình thường, Lâm Dịch chưa từng về nhà muộn như vậy.

Tôi chợt nghĩ, chính tôi đã đưa anh ấy về đây.

Nhưng giờ đây, nhà của anh ấy, đã không còn là nơi này nữa rồi.

Cuộc gọi kéo dài rất lâu.

Tôi cúi đầu uống hết một bát cháo, không thể tự mình đứng dậy, nên chỉ lặng lẽ ngồi trước bàn ăn chờ đợi.

Nhìn mấy món ăn trên bàn, và bát cháo của Lâm Dịch, tất cả dần nguội lạnh.

Mãi đến hơn nửa tiếng sau, Lâm Dịch mới quay lại.

Rõ ràng vì Ôn Dao Dao, anh ấy cũng không còn tâm trạng ăn uống với tôi nữa.

Ăn qua loa vài miếng, anh ấy liền nói đã no, rồi đỡ tôi vào phòng ngủ.

Vì cuộc gọi đó, giữa chúng tôi lại trở nên xa cách.

Tôi biết, chắc là anh ấy đang vội quay về.

Nhưng tôi giả ngu, cố tình ở lại nơi này qua đêm.

Chỉ là đêm cuối cùng thôi, lần cuối, ở bên tôi một lần nữa.

Sáng hôm sau, Lâm Dịch ra ngoài đi làm.

Trước khi đi, anh ấy giúp tôi rửa mặt chải đầu, còn chuẩn bị sẵn bữa sáng.

Không ai trong chúng tôi nhắc đến việc tối nay anh ấy có quay lại hay không.

Nhưng cả hai đều ngầm hiểu, sẽ không đâu.

Tối qua, anh ấy ngủ ở phòng bên cạnh.

Gần sáng, tôi còn nghe thấy tiếng anh ấy gọi điện thoại.

Cảm xúc kích động, như đang cãi nhau với Ôn Dao Dao.

Chắc là, cô ấy đã biết mối quan hệ giữa tôi và Lâm Dịch, lo sợ tôi sẽ cướp mất anh trai của cô ấy.

Tôi đẩy xe lăn tiễn anh ấy ra cửa.

Trong khu dân cư cũ kỹ, ánh nắng sáng sớm rọi vào qua khung cửa sổ cuối hành lang.

Tháng ba ở Nam Thị, nắng sớm mùa xuân cũng bắt đầu mang theo chút ấm áp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!