Chương 61: (Vô Đề)

Xung quanh đều là hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh.

Cả ngày hôm nay đầu óc Triệu Hựu Cẩm đã như hồ dán, lúc này càng thêm rối bời, mềm nhũn, cả người như đang trôi trên mây.

Vậy mà trong đầu lại hiện lên rất nhiều suy nghĩ không thích hợp.

Ví dụ như mùi hương gỗ thoang thoảng quanh chóp mũi, là mùi nước hoa, sữa tắm, hay dầu gội đầu mà anh thường dùng?

Cô đang mặc chiếc áo len của anh, được bao bọc bởi mùi hương của anh...

Rồi cả chiếc áo len của anh, cùng với cô bị anh ôm chặt trong vòng tay.

Chiếc đèn sàn ở góc tường đã đủ mờ ảo, mà anh còn cúi đầu xuống, che đi nguồn sáng duy nhất, một bóng râm dịu dàng bao trùm lấy cô.

Lúc môi chạm môi, chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Triệu Hựu Cẩm có thể cảm nhận được sự run rẩy vô thức của bản thân.

Cô bất giác, không thể kháng cự, nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác chìm đắm hoàn toàn.

Trần Dịch Hành không nóng vội, thậm chí còn mang theo chút thăm dò, từng chút một khơi dậy cảm giác xa lạ của cô.

Giữa hơi thở quấn quýt, bên ngoài cửa sổ là một mùa xuân nồng nàn.

Rõ ràng nhiệt độ không khí vẫn còn rất thấp, vậy mà trên trán cô lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tim Triệu Hựu Cẩm loạn nhịp, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Cô có thể cảm nhận được cánh tay rắn chắc của người đàn ông đang ôm chặt lấy cô, nóng bỏng, cuồng nhiệt, và dần dần siết chặt.

Mà trái ngược với lực đạo mạnh mẽ ấy, là nụ hôn cực kỳ kiên nhẫn của anh.

Cho dù không nói ra, cô cũng có thể cảm nhận được, Trần Dịch Hành

- người luôn luôn giỏi giang vạn năng

- đang khám phá một lĩnh vực mới, đây là thế giới mà anh không quen thuộc, thậm chí là xa lạ.

Nhưng anh không bằng lòng với việc chỉ dừng lại ở mức độ nếm thử.

Rất nhanh Triệu Hựu Cẩm đã phát hiện ra, thì ra thiên tài sở dĩ là thiên tài, bởi vì học cái gì cũng rất nhanh.

Anh thậm chí còn có thể vô sự tự thông, sở hữu kỹ năng khiến cô thất bại thảm hại.

Lưỡi quấn lấy lưỡi, dây dưa không dứt.

Lúc động tình, động tác vốn dĩ khô khan nhàm chán ấy lại như có ma lực, ẩn chứa sức mạnh khiến người ta say đắm, không ai muốn rời xa trước.

Cho đến khi anh hơi ngẩng đầu lên, mở mắt nhìn cô.

"Thở đi, Triệu Hựu Cẩm." Giọng nói trầm thấp đến cực điểm, mang theo chút khàn khàn gợi cảm.

...

Lúc này cô mới phát hiện ra mặt mình đỏ bừng, như cá mắc cạn.

Không công bằng... Cô lầm bầm.

Tay anh vẫn ôm lấy cô, nhưng lại rất kiên nhẫn hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!