"Hựu Cẩm, đừng sợ, tự tin lên."
"Đúng vậy, đừng cứng người như vậy, tự nhiên một chút!"
"Gậy phép, gậy phép, vẫy lên nào!"
Trong nhà hát Sunset bên hồ trường Đại học Bình Thành, rất nhiều người đang chờ tập dượt ở dưới sân khấu.
Trên sân khấu, chị ba và Chu Hiểu Nhàn đang bận rộn chỉ đạo.
Triệu Hựu Cẩm chưa từng treo dây cáp bao giờ, ban đầu cô cứ tưởng cắn răng chịu đựng là được, nhưng lúc bạn học phụ trách hậu trường kéo cô lên không trung, răng cô run cầm cập.
Làm gì còn tâm trí đâu mà vẫy gậy phép, cười tự nhiên nữa?
Chị ba nói: "Chúng ta chỉ hát ba phút hai mươi bảy giây thôi, cậu cố gắng một chút, chớp mắt một cái là qua."
Nếu như chớp mắt một cái là qua, vậy thì đúng là một ngày không gặp mà tựa ba thu.
Triệu Hựu Cẩm chỉ cảm thấy eo bị dây cáp siết chặt, trọng tâm cũng không vững.
"Treo dây cáp là treo như vậy sao?" Giọng cô run run, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Chu Hiểu Nhàn nhỏ giọng nói với chị ba: "Mình đã nói là nên thuê một bộ dây cáp chuyên nghiệp mà, bộ này quá đơn giản!"
Chị ba trừng mắt nhìn cô ấy: "Im miệng đi, quỹ lớp đủ tiền sao? Sắp tốt nghiệp rồi, lại bắt mọi người đóng thêm tiền, ai mà chịu bỏ ra chứ?"
Triệu Hựu Cẩm đang treo lơ lửng trên không trung không biết bọn họ đang thì thầm to nhỏ cái gì.
Cô cố gắng nở một nụ cười.
Cũng vẫy gậy phép.
Sân khấu rộng lớn bị từng tốp người vây quanh, mọi người đều đang chờ tập dượt.
Có người dưới sân khấu sốt ruột: "Này, mấy người còn muốn tập dượt đến bao giờ nữa? Nhiều người đang đợi như vậy, mau chóng tập xong đi, đến lượt người khác nào!"
Lúc chân chạm đất trở lại, Triệu Hựu Cẩm thở phào nhẹ nhõm.
Cô chưa bao giờ cảm thấy việc có thể đứng thẳng là một điều tuyệt vời như vậy.
Cô xoa xoa eo, nghe chị ba dặn dò cô và bạn học phụ trách kéo dây cáp—
"Lúc nhóm trước hát được một nửa, cậu phải vào hậu trường đeo dây cáp rồi."
"Đến đoạn dạo đầu, "đừng đừng đừng đừng đừng", thì kéo cậu ấy lên."
"Hựu Cẩm, gan dạ lên nào, đừng cứng người như vậy, cố lên!"
Lại lề mề thêm một lúc, Triệu Hựu Cẩm đột nhiên nhớ ra, hôm nay cô mặc quần, nhưng lúc biểu diễn lại phải mặc váy.
"Mình ra phố đi bộ mua quần bảo hộ."
Chị ba vỗ trán: "Đúng rồi, mình quên mất, cậu phải mặc quần bảo hộ!"
Tuy rằng váy dài, nhưng lúc treo trên không trung, khó tránh khỏi việc bị lộ hàng.
Lúc mua quần bảo hộ ở phố đi bộ quay trở lại, Triệu Hựu Cẩm đi ngang qua phía đông trường học, nhớ đến chuyện gì đó, cô nhìn đồng hồ.
3 giờ 40 phút, thời gian hoàn toàn đủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!