Chương 34: (Vô Đề)

Hoa Khê cách công ty mấy trạm tàu điện ngầm, nhưng mà lại rất gần tiểu khu mà Triệu Hựu Cẩm đang ở.

Đi bộ mười phút là đến.

Lý do cô thay váy trước khi ra khỏi nhà, mà không mang theo, là vì sợ không quen nơi xa lạ, lại bị camera giám sát bắt gặp.

Hơn nữa, trong tiểu khu của người ta, lấy đâu ra chỗ để thay quần áo?

Nếu như cởi hết quần áo rồi, mà đột nhiên có người xuất hiện.

Cảnh tượng quá đẹp, Triệu Hựu Cẩm không dám nghĩ đến.

Cô lén lút đi vào Hoa Khê.

Tiểu khu này cũ, đã có lịch sử hai mươi mấy năm, an ninh không tốt, cách âm cũng kém.

Trong tòa nhà không có thang máy, cô hì hục leo lên tầng năm.

Đứng trước cửa nhà 502.

Người đàn ông kia tên là Phòng Lỗi, lúc cảnh sát hỏi chuyện đã nói.

Mười giờ rưỡi tối, hành lang yên tĩnh, lắng tai nghe có thể nghe thấy tiếng ti vi, nhưng mà không phải truyền đến từ nhà Phòng Lỗi, mà là từ nhà Lý bà cụ bên cạnh.

Triệu Hựu Cẩm do dự một chút, quyết định tìm hiểu ngọn ngành.

Đã đến đây rồi.

Cô sờ khăn voan, xác nhận kẹp tóc đã cài chắc chắn, sau đó mới lấy hết can đảm, gõ cửa nhà Phòng Lỗi.

Cốc, cốc, cốc.

Cô mạnh mẽ gõ ba tiếng.

Một lúc sau, trong nhà truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, dừng lại trước cửa.

Ai đó?

Là giọng điệu mà cô tưởng tượng, giống như ánh mắt nhìn cô lúc chiều, lạnh lùng, âm trầm.

Triệu Hựu Cẩm không nói gì, trốn sang một bên, dựa vào tường.

Mắt mèo vốn đang sáng, chốc lát sau tối đi.

Người trong nhà đang nhìn ra ngoài.

Đèn cảm ứng ở hành lang hỏng từ lâu, phải dùng tay vỗ vào bảng điều khiển thì đèn mới sáng.

Tất nhiên, cô không đánh thức bóng đèn trên đầu.

Vì vậy, hành lang tối om, Phòng Lỗi không nhìn thấy gì.

Rất nhanh, mắt mèo lại sáng, tiếng bước chân dần dần rời xa.

Triệu Hựu Cẩm tim đập thình thịch, lại gõ cửa lần nữa.

Cốc, cốc, cốc.

Âm thanh còn lớn hơn lúc trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!