Mười phút trước, lúc rời khỏi chỗ ngồi, cô đã gửi tin nhắn WeChat cho Trần Dịch Hành: Em xuống lầu đây.
Không có câu trả lời.
Cô đứng trước tòa nhà, lại lấy điện thoại ra, xác nhận vẫn không có ai trả lời, cô thầm nghĩ còn năm phút nữa mới đến giờ hẹn, chưa đến cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là thời tiết lạnh quá, biết thế thì đã đợi anh ta đến rồi mới xuống.
Kết quả là giây tiếp theo, từ ngã tư phía xa truyền đến tiếng còi xe.
Bíp bíp hai tiếng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc xe màu đen dừng ở đó, có người hạ cửa kính xe xuống, nhìn cô từ xa.
Hả?
Đến rồi sao?
Triệu Hựu Cẩm vui mừng, nắm chặt khăn quàng cổ, chạy đến.
Vừa mở cửa ghế sau——
Trần Dịch Hành: Ngồi phía trước.
Cô do dự một chút, đối diện với đôi mắt đen nhánh của người đàn ông trong gương chiếu hậu, trông có vẻ bình tĩnh, nhưng mà thật ra lại giấu sóng gió.
"Sao, coi tôi là tài xế xe ôm sao?"
…
Không dám, không dám.
Triệu Hựu Cẩm nhanh chóng đóng cửa lại, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
"Giờ đi chọn quần áo luôn sao?" Cô nghiêng đầu hỏi.
Ăn cơm trước.
Triệu Hựu Cẩm thật sự rất đói, cô sờ sờ cái bụng lép kẹp*, vui vẻ gật đầu,
"Vậy thì vừa hay, để cảm ơn anh, bữa này em mời."
Cô bắt đầu suy nghĩ xem gần đây có nhà hàng nào ngon, tiện thể hỏi: Anh muốn ăn gì?
Trần Dịch Hành dừng một chút, nhếch mép:
"Vừa hay tôi cũng muốn ăn."
Muốn ăn gì?
Nam Cẩm Hoa Viên. Trần Dịch Hành dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, thản nhiên đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô,
"Đột nhiên tôi nhớ ra lần trước cô nói, đồ ăn ở đó rất ngon, mỗi tối còn bắn pháo hoa."
…
Triệu Hựu Cẩm:
"Anh… đợi em một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!