Chương 15: (Vô Đề)

Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp hiếm có trong mùa đông.

Nhờ câu nói khích lệ của Kỷ Thư, tâm trạng Triệu Hựu Cẩm rất tốt, cho dù trước khi đi ngủ đã bị người hàng xóm tra tấn tinh thần, nhưng mà sáng sớm tinh thần cô đã hồi phục được kha khá.

Cô, Triệu Hựu Cẩm, là một thiếu nữ có chí hướng, muốn trở thành người dẫn đường trong giới báo chí, sao có thể bị chút khó khăn này đánh bại?

Mặc quần áo xong, cô uống cạn ly cà phê viên nén vừa mới pha.

Đây chính là sự đả kích ác ý của một nhân vật bên lề đối với một thanh niên có chí hướng!

Đi đến cửa ra vào, cô vừa thay giày, vừa nghĩ: Nếu như lát nữa lại gặp anh ta trong thang máy, thì nhất định phải nói thẳng với anh ta, nếu như hai người thật sự không thể nào hòa thuận, thì chắc chắn là do anh ta.

Đều tại tính cách anh ta quá tệ.

Không ngờ vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy Trần Dịch Hành đang đợi thang máy.

Nghe thấy tiếng động, anh ta nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt.

Trong hành lang yên tĩnh, Triệu Hựu Cẩm như nghe thấy tiếng va chạm giòn tan.

Trong lòng cô cũng lộp bộp một tiếng.

Nhất định là do chiếc kính gọng vàng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta khó gần, hoặc là bộ vest không hề có nếp nhăn kia quá áp bức…

Nếu không thì sao những lời thoại đã chuẩn bị trước đều bị mắc kẹt trong cổ họng, không nói ra được, cũng không nuốt xuống được.

Triệu Hựu Cẩm đứng im tại chỗ như bị táo bón, mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một chữ: … Chào buổi sáng.

Trần Dịch Hành không nói gì, thu hồi ánh mắt, bước vào thang máy vừa mới mở ra.

Sự lạnh lùng không thể diễn tả bằng lời.

Tính cách đúng là tệ.

Kiệm lời cũng không đến mức phớt lờ người ta như vậy chứ?

Ngay lúc Triệu Hựu Cẩm đang tính toán xem có nên đợi chuyến sau, tránh gặp mặt kẻ thù hay không, thì từ cánh cửa thang máy sắp đóng lại, đột nhiên có một bàn tay đưa ra, kẹp giữa hai cánh cửa.

Dưới ánh đèn sáng trưng, bàn tay đó giống như một tác phẩm nghệ thuật được đánh bóng, tỏa ra ánh sáng trắng lạnh.

Vô cùng đẹp.

Ding – cửa thang máy lại mở ra.

Cùng với giọng nói trầm thấp, dễ nghe của anh ta: Cô không vào sao?

Vào.

Tất nhiên là phải vào.

Đã anh thành tâm thành ý mời rồi, thì tôi đại phát từ bi đi cùng anh một chuyến.

Triệu Hựu Cẩm kéo vạt áo, hít sâu một hơi, bước vào thang máy với vẻ mặt oai phong.

Tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên.

Có những người cho dù trong lòng không chắc chắn, thì khí thế cũng phải đủ đầy.

Bỗng nhiên nghe thấy một câu nói vang lên bên cạnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!