Tôi ngơ ngác:
"Cô ta có phải là… tâm lý không bình thường không?"
"Ừ." Mục Thời bất lực đáp,
"Cô ta mắc chứng hoang tưởng yêu đương. Tức là luôn nghĩ rằng anh yêu cô ta, rằng sinh ra là để dành cho nhau. Anh từng nói rõ anh có người mình thích, nhưng cô ta chẳng buồn để tâm."
Tôi đứng im một lúc lâu, mới lí nhí lên tiếng:
"Nhưng trước giờ anh chưa từng kể với em những chuyện này…"
"Vì toàn là chuyện rắc rối. Anh không muốn em phải bận lòng. Cũng nghĩ mình tự giải quyết được."
Giọng anh khựng lại, cuối cùng có chút do dự hiếm thấy:
"Nhưng hình như vẫn khiến em hiểu lầm rồi. Xin lỗi, Nam Gia."
Mục Thời day trán, quầng thâm dưới mắt vẫn còn,
chắc đêm qua anh thức trắng.
Tôi cũng nhỏ giọng nói xin lỗi:
"Xin lỗi, Mục Thời."
"Nhưng giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp. Sau này nếu có chuyện gì, anh đừng giấu em nữa được không? Em không cần anh dựng cho em một chốn an toàn riêng biệt. Em chỉ muốn anh mở lòng cho em bước vào. Chứ không phải tách riêng một góc nhỏ gọi là nơi không ưu phiền."
Tôi cố nói nghiêm túc, nhưng giọng lại mềm như mèo con làm nũng.
Mục Thời mỉm cười, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi tôi,
hơi thở ấm áp phả lên da:
"Ừ.
"10 Tôi trăn trở suốt cả một tuần, vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói với mẹ chuyện tôi đã kết hôn. Nếu nói thật là do tôi và Mặc Thời cãi nhau, nhất thời bốc đồng mà đi đăng ký kết hôn, dù mẹ có cưng chiều tôi đến mấy thì cũng không thể không nổi giận. Lúc Mặc Thời bưng đĩa dưa vàng cắt sẵn đi tới, tôi vẫn còn đang cầm điện thoại mà trầm ngâm suy nghĩ. Anh xoa xoa đầu tôi:"Hay là để anh nói đi, dù sao người chủ động cũng là anh mà."
Tôi lập tức lắc đầu:
"Không được, để em nghĩ lại lời thoại đã.
"Người đầu tiên biết chuyện này là Tô Tô. Sau khi chúng tôi làm lành, Mặc Thời hỏi tôi có muốn mời cô ấy ăn một bữa. Tô Tô thẳng thừng từ chối:"Mới cưới xong, hai người cứ tiếp tục dính nhau đi. Tôi còn phải làm việc.
"Thật là lạnh lùng. Thế nên tôi chỉ còn biết ôm Mặc Thời chặt hơn một chút. Sau khi cưới, anh càng kiểm soát tôi nghiêm ngặt hơn. Anh nhớ chính xác từng kỳ sinh lý của tôi, mấy ngày trước sau đều không cho tôi ăn đồ lạnh. Có lần tôi lén gọi một cốc trà sữa đá sau lưng anh. Kết quả là shipper đến hơi trễ, đúng lúc anh tan làm về tới. Anh lấy nồi nhỏ hâm nóng trà sữa đến khi vừa đủ ấm, mới chịu đổ ra cốc cho tôi uống. Tôi tố cáo:"Anh bạo hành em!"
Anh không chút biểu cảm:
"Nếu thật sự muốn bạo hành, anh sẽ bắt em mỗi ngày ăn một cốc đá."
"Về sau nhắn tin cho em, anh có thể trả lời nhiều chữ một chút không?"
"Em nhắn cho anh cả đống, kể cả chuyện hôm nay uống sữa rồi ợ mấy cái, vậy mà anh chỉ đáp có một chữ "ừ", làm em cảm thấy mình như con ch. ó nhỏ đeo theo anh."
Anh cúi đầu nhìn lướt qua quyển sách trong tay:
"Được."
Mãi sau tôi mới phát hiện, cuốn sách đó là "Cẩm nang dùng meme khi chat mạng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!