Tôi gạt nước mắt, nghiến răng:
"Tớ muốn chia tay với anh ta!"
Thế là Tô Tô lôi tôi đến trước cửa nhà anh, bấm chuông.
"Tối nay anh trực…
"Tôi còn chưa nói hết, cửa đã mở. Mặc Thời đứng đó, vẫn còn vẻ mệt mỏi chưa tan. Thấy tôi, anh khẽ ngạc nhiên:"Nam Gia?"
Tô Tô liếc xéo một cái, đẩy tôi lên phía trước:
"Nào, Nam Gia, nói với anh ta những gì cậu muốn nói đi."
Tôi hít sâu, trong lòng tự lên dây cót, mượn rượu làm gan:
"Mặc Thời! Tôi không thích anh nữa! Tôi muốn chia tay!"
Vẻ mặt Mặc Thời không hề ngạc nhiên.
Anh chỉ nhếch nhẹ khóe môi, chậm rãi hỏi:
"Trần Nam Gia, em… thật sự từng yêu anh sao?
"9 Tô Tô thở dài phía sau tôi:"Biết ngay mà."
Tôi quay đầu lại:
"Biết gì cơ?"
Cô ấy đỡ lấy đầu tôi, ép tôi ngoảnh lại phía trước:
"Nam Gia nói, anh với một bệnh nhân của anh có mờ ám. Còn nói anh đã tỏ tình với cô ta rồi. Anh không định cưới cô ấy, chỉ là muốn chơi đùa thôi. Về phần suy nghĩ của anh, tôi đoán không ra đâu, hai người tự nói chuyện đi."
Cô ấy đẩy tôi vào lòng Mục Thời, cúi đầu liếc đồng hồ:
"Một tiếng. Tôi chờ dưới nhà một tiếng. Nếu sau đó Nam Gia vẫn muốn chia tay, tôi sẽ đưa cô ấy đi."
Nói xong, cô ấy quay người vào thang máy, mặc tôi níu kéo.
Tôi toan đuổi theo, lại bị Mục Thời nắm lấy cổ tay, kéo mạnh về.
Cửa đóng "cạch
"một tiếng. Anh ép tôi vào tường ngay lối vào, từng chữ nén chặt qua kẽ răng:"Trần Nam Gia.
Em có thể thôi ầm ĩ được không?"
Tôi giận điên lên vì chữ "ầm ĩ" đó, vùng ra khỏi anh:
"Tôi ầm ĩ? Mục Thời, anh là đồ cặn bã! Là anh không hề nghiêm túc, cũng không định cưới tôi. Anh chỉ muốn đùa giỡn thôi đúng không!"
Mục Thời không đáp ngay.
Anh buông tay tôi, nhắm mắt lại, rồi mở ra.
Ánh nhìn lạnh lẽo, như ngọn lửa giận dữ bị dồn nén đến cùng cực.
"Em nói… anh không định cưới em?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!