Tôi đem đĩa đi rửa, lúc đi ngang qua bàn ăn thấy điện thoại anh sáng màn hình —
Là tin nhắn WeChat từ mẹ anh:
"Tùy con quyết định, bố mẹ không can thiệp.
"Tôi do dự vài giây, rồi mở máy, quét vân tay. Mẹ anh hỏi:"Con quay lại với Nam Gia rồi à?"
"Ừ."
"Cô ấy chuyển về ở chưa?"
"Rồi."
"Hay là tính chuyện lâu dài đi? Đừng để con bé thiệt thòi nữa."
"Cô ấy còn nhỏ. Con chưa định nghĩ đến chuyện kết hôn."
Mẹ anh trả lời:
"Vậy tùy con. Bố mẹ không can thiệp."
Tôi đứng c.h.ế. t lặng.
Nước mắt nhỏ xuống màn hình điện thoại.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, tôi vội lau sạch màn hình, thoát cuộc trò chuyện, chỉnh lại tin nhắn chưa đọc, rồi đặt máy về chỗ cũ.
Mặc Thời không phát hiện.
Nhưng tôi… thì vỡ vụn.
Nửa đêm, trong khi anh đã ngủ, tôi đăng bài hỏi ẩn danh:"Sau khi cãi nhau và chia tay, hai người quay lại. Nhưng bạn phát hiện anh ấy nói với mẹ mình rằng không định cưới bạn. Điều đó có nghĩa là gì?"*
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Mặc Thời đã đi làm.
Tôi mở điện thoại, thấy bình luận được thích nhiều nhất là:
"Chơi qua đường thôi."
Tim tôi như tan vỡ.
Tôi ôm con Samoyed bông vào lòng, khóc nức nở như đứa trẻ.
Khóc mãi, khóc mãi.
Rồi tôi mở app thuê nhà, bắt đầu lướt xem phòng gần đây.
Nếu thật sự Mặc Thời chỉ đang đùa giỡn với tôi, mà tôi còn mặt dày ở lì trong nhà anh… chẳng phải trông thật thảm hại sao?
Nhưng… nếu chỉ là hiểu lầm, tôi lại không nỡ rời xa anh.
Cuối cùng, tôi thuê một căn hộ ở ngay khu đối diện.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Gọi Tô Tô đến giúp dọn đồ.
Thật ra đồ đạc tôi mang theo chẳng có gì nhiều, chỉ là… tôi cần được an ủi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!