Chương 6: (Vô Đề)

Nhưng anh không có ở phòng khách, cũng không ở trong phòng ngủ.

Tôi đi vòng quanh một lượt, cuối cùng đứng trước cửa phòng làm việc.

Vừa định đẩy cửa vào, thì bên trong vang lên giọng anh:

"Lần sau đừng như thế nữa, bố mẹ em sẽ lo lắng.

"Có vẻ đang gọi điện. Một lát sau, giọng anh lạnh hẳn đi:"Dĩ nhiên là anh cũng sẽ lo.

"Tay tôi nắm lấy tay nắm cửa, đứng c.h.ế. t lặng tại chỗ. Lòng lạnh buốt. Tiếng bước chân dần gần lại. Mặc Thời mở cửa, hơi sững người khi thấy tôi:"Tắm xong rồi à?"

"…Ừm.

"Ánh mắt anh vẫn còn vương lại chút gì đó lạnh lẽo. Tôi do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không hỏi gì cả. Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!! Chỉ cúi đầu, giọng nhỏ xíu:"Em mang hết đồ ngủ đi rồi… anh có thể đưa em một cái áo không?

"Anh đưa tôi một chiếc áo phông rộng thùng thình. Tôi cởi khăn, mặc vào ngay trước mặt anh. Ngẩng lên nhìn, thấy anh đã quay mặt sang chỗ khác, tai… đỏ rực. Tôi cố tình mặc chiếc áo mỏng nhẹ ấy, đi qua đi lại trước mặt anh vài vòng. Đến khi cổ họng anh khẽ chuyển động, ánh mắt tối hẳn lại — tôi mới bước lùi một bước, nhoẻn cười:"Em buồn ngủ rồi, ngủ trước nhé.

"Chăn ga trên giường vẫn là bộ Snoopy cotton tôi từng mua. Gối bên còn có chú chó bông Samoyed mà tôi tặng anh. Trên bàn đầu giường là cây nến thơm tôi dùng dở. Giữa bầu không khí ấm áp quen thuộc ấy, tôi dần bình tĩnh lại. Chuyện cô gái kia, anh đã giải thích. Nhưng cuộc điện thoại khi nãy… tôi vẫn không an tâm. Tối hôm sau, tôi đặc biệt bắt taxi đến trước cổng bệnh viện chờ anh tan ca. Vừa thấy anh, tôi nhìn quanh:"Anh đang đợi ai à?"

"Em đang tìm gì?" Anh hỏi.

"Cô bệnh nhân kia, Lộ Vũ. Cô ta thường xuyên đến tìm anh à?"

"Trước thì có, bây giờ ra viện rồi, chỉ thỉnh thoảng ghé qua."

Anh nắm tay tôi, dẫn tôi ra bãi xe:

"Ăn tối chưa?"

"…Chưa. Ban ngày về nhà dọn đồ, chiều vẽ suốt.

"Vậy là anh dẫn tôi đến một tiệm đồ cay gần đó. Tôi ăn cay siêu đỉnh, còn anh ăn nhạt. Từ trước đến nay, cứ đi ăn ngoài là anh nhường tôi. Tôi đứng lại trước tiệm, nhìn anh, nũng nịu:"Em hơi đau họng, không ăn cay được.

Hay mình qua quán lẩu cháo bên cạnh đi?"

Khi ăn, tôi nhắc lại chuyện Lộ Vũ:

"Em thấy cô ấy thích anh."

"Cô ấy mới mười chín, con nít thôi. Đừng để tâm."

Anh vớt hai con tôm từ nồi, tỉ mỉ bóc vỏ rồi bỏ vào bát tôi.

Tôi cầm đũa, thấy hơi ấm ức:

"Dù cô ta có ghé thăm anh "thỉnh thoảng", em vẫn không vui."

Mặc Thời nhìn tôi, trong mắt như lóe lên gì đó:

"Sau này anh sẽ không gặp cô ấy nữa.

"Tôi ở lại nhà anh ba hôm. Rồi mẹ tôi gọi điện:"Cậu Tần nói hai đứa nói chuyện rõ ràng rồi. Chuyện gì vậy?

"Tần Huyên? Tôi còn quên béng mất là cậu ta tồn tại."Không có gì đâu. Con không thích cậu ta thôi."

Tôi gửi xong bản vẽ cho biên tập, vừa tắt máy tính, hỏi lại:

"Cậu ta nói gì với mẹ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!