Chương 5: (Vô Đề)

Tôi nhắm mắt, cắn răng, liều mạng luôn:

"Nếu anh biết em sẽ níu kéo, vậy tại sao còn đi thích người khác? Anh không sợ em đến phá đám cưới của anh à?"

"Anh không có thích người khác."

Giọng Mặc Thời rất kiên định.

"Cũng không dẫn ai về nhà."

Ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng, chậm rãi nói:

"Lộ Vũ chặn xe anh trước cổng. Cô ấy quần áo lôi thôi, cả người đầy vết thương. Anh bảo cô ấy ngồi chờ dưới nhà, mang áo khoác và thuốc xuống cho. Rồi gọi bố mẹ cô ấy đến đón."

"Còn điện thoại… hết pin. Anh quên mang sạc."

Anh dừng một chút rồi nói nhỏ hơn:

"Anh tưởng em sẽ chờ ở nhà.

"Nước mắt tôi lập tức ngừng rơi. Nhưng trong lòng vẫn nghẹn nghẹn:"Anh không ở nhà, em biết chờ ai?"

Mặc Thời day trán, mệt mỏi hiện lên rõ rệt nơi khóe mắt:

"Vân tay em… anh chưa xóa. Em có thể mở cửa bất cứ lúc nào."

Tôi sững sờ.

Trong lồng n.g.ự. c như có gì đó chậm rãi phình to ra, rồi lan rộng thành từng cơn sóng khiến vành tai tôi đỏ bừng.

Tôi lúng túng quay đi, liếc nhìn phía trước —

Một nửa hộp thuốc lá.

Và một chiếc bật lửa.

Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào?

Tôi còn đang ngơ ngác, thì giọng Mặc Thời lại vang lên:

"Đã nhìn thấy, sao không hỏi thẳng anh?"

"Trần Nam Gia, chỉ vì nghĩ anh lừa em, mà em đi bar với người đàn ông khác để "trả đũa" anh sao?"

"Cái đó… là em họ em mà…

"Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt sắc lạnh của anh chặn lại. Mặc Thời từ từ nghiêng người sát lại, mắt không rời lấy tôi:"Thật à?

Trần Nam Gia, cậu ta thật sự là em họ em?"

Tôi nghẹn họng.

"Người giới thiệu từng gửi cho anh thông tin của em. Còn nói gia đình em rất đơn giản."

"Anh đã gặp mẹ em không biết bao nhiêu lần… em nghĩ anh không biết em có em họ hay không sao?

"Một câu ấy, như nhát d.a. o đ.â. m vào tim tôi. Nhói buốt. Tôi không dám nhìn anh, tay chân lạnh toát."Vậy… tại sao anh không vạch trần em?"

Anh cười, một nụ cười tự giễu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!