Chương 4: (Vô Đề)

Trong lúc Tô Tô đi vệ sinh, tôi vội vàng nhắn tin cho anh:

"Tối nay anh có trực ca đêm không?"

Vài phút sau, anh trả lời:

"Không."

Tôi nghĩ mãi mới bịa được lý do:

"Em chợt nhớ còn quên đồ ở nhà anh. Tối em qua lấy được không?"

"Được."

Tôi tự an ủi bản thân — ít ra lần này, anh trả lời hẳn hai chữ, chứ không phải cụt lủn như trước.

Ăn xong, tôi chia tay Tô Tô, về nhà thay đồ, trang điểm.

Xịt thêm ít nước hoa, ăn mặc gợi cảm như một con hồ ly tinh, mang guốc cao gót, bắt xe đến nhà anh.

Nhưng đến nơi, anh không có ở nhà.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Nhắn tin không trả lời, gọi điện thì bận.

Tôi đứng chờ trước cửa nửa tiếng, càng đứng càng tủi thân.

Cuối cùng nén nước mắt, quay xuống tầng dưới.

Vừa đi tới bồn hoa, tôi bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu gần đó.

Còn chưa kịp phản ứng, hai người từ trong xe bước xuống.

Mặc Thời vẫn như trước, đứng thẳng tắp.

Ánh đèn đường mờ nhạt phủ lên đường nét anh, khiến khí chất lạnh lùng của anh trở nên dịu hơn, có chút gì đó cuốn hút không sao tả được.

Cô gái đang ngẩng đầu nói chuyện với anh —

Không phải là… cô bệnh nhân kia sao?

Vậy ra, vì cô ấy nên anh không nghe máy?

Chẳng phải anh từng nói sẽ không yêu cô ta sao?

Tôi đứng c.h.ế. t lặng tại chỗ, môi cắn đến bật máu, nước mắt chực trào.

Khi lấy lại bình tĩnh, họ đã rẽ qua con đường nhỏ bên kia.

Có lẽ trời tối quá, anh không nhìn thấy tôi.

Tôi muốn đuổi theo để hỏi cho rõ ràng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại — mình lấy tư cách gì để chất vấn đây?

Nghĩ đến càng uất ức.

Tôi mở điện thoại, định vị quán bar gần nhất, gọi xe đi thẳng đến đó.

Tôi đứng trước cửa quán bar, chụp một tấm selfie, chỉnh màu kỹ lưỡng rồi đăng lên story, không quên gắn định vị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!