Chương 10: (Vô Đề)

Mùi m áu tanh thoảng qua, anh cúi mắt, khẽ cười:

"Nam Gia, anh muốn ôm em quá… Nhưng người anh lúc này, không thơm đâu."

Tôi mặc kệ tất cả, nhào tới ôm chặt lấy anh, má dán lên n.g.ự. c anh mà cọ cọ, khẽ gọi:

"Chồng ơi.

"Mặc Thời lập tức siết chặt vòng tay. Tôi khoác tay anh bước ra khỏi toà nhà bệnh viện, vừa định xuống bậc thềm thì phía sau cột tròn lớn bỗng có người lao ra. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ, cô ta đã nhào đến trước mặt, hắt thẳng một chất lỏng vào tôi."Mặc Thời!

"Anh kéo mạnh tôi vào lòng. Tôi ngã nhào vào n.g.ự. c anh, phần lớn chất lỏng đổ xuống đất, nhưng vẫn có vài giọt b.ắ. n lên tay và cánh tay lộ ra của tôi. Cơn đau bỏng rát dữ dội lan ra. Mũi tôi cay xè, nước mắt tự dưng tuôn trào."Đau quá… Mặc Thời, em đau lắm…

"Là a xit. Người t ạt a xit đã bị bảo vệ khống chế, cô ta ngẩng đầu dưới ánh đèn, gương mặt méo mó điên dại:"Nếu không phải tại mày xen ngang, làm sao Mặc Thời có thể phản bội tao?! Anh ấy rõ ràng rất yêu tao! Anh ấy nói đời này chỉ yêu mình tao, nếu cưới cũng chỉ cưới tao!

Mày là đồ hồ ly tinh, con giáp thứ mười ba, tiện nhân!"

Tôi đau đến toát mồ hôi lạnh, vẫn cố gắng gượng phản bác lại:

"Buồn cười! Tao đã quen anh ấy từ một năm trước, lúc đó mày còn đang học cấp ba, có bệnh thì đi chữa, đừng có suốt ngày ảo tưởng làm vợ người khác, tưởng đang đóng phim à?"

Tôi còn chưa mắng xong, Mặc Thời đã bế bổng tôi lên, lao vào phòng khám, gọi bác sĩ cấp cứu xử lý vết thương.

"May mà không nghiêm trọng, chỉ là bỏng ngoài da, bôi thuốc mấy ngày là khỏi."

Bác sĩ thấy sắc mặt Mặc Thời căng thẳng thì cười hỏi:

"Gấp vậy, Mặc bác sĩ, người yêu anh à?"

Anh đáp thản nhiên:

"Vợ tôi."

Tôi thêm vào một câu:

"Có giấy chứng nhận hợp pháp đàng hoàng nhé."

Bác sĩ nhìn kỹ tôi một lúc:

"Ơ, hình như tôi gặp cô rồi… Cô chính là cô gái nửa đêm một mình tới bệnh viện truyền nước đúng không? Hóa ra là vợ bác sĩ Mặc nhà ta.

"Mặc Thời đột ngột sững người. Một lúc sau, anh khẽ hỏi:"Nửa đêm tới truyền nước… là lúc nào?"

"Để tôi nhớ… chắc mấy tháng trước, ngày cụ thể thì tôi không nhớ rõ. Ấn tượng vì cô ấy vừa truyền nước vừa nôn kem ra đầy đất, còn khóc lóc xin dì lao công chúc mừng sinh nhật mình."

Nghe vậy, tôi chợt nhớ lại đêm hôm đó.

Khi ấy tôi tủi thân đến cực điểm, từ chối lời mời của mẹ và Tô Tô, chỉ muốn đón sinh nhật bên Mặc Thời

Nhưng anh lại hoàn toàn quên mất, khiến tôi một mình nửa đêm đến bệnh viện truyền nước.

Đến hôm nay, tôi mới nhận ra:

Lúc tôi đang vật vã vì mệt và nôn, thật ra Mặc Thời cũng ở cùng bệnh viện, giống như đêm nay.

Anh phải giữ vững sự tập trung cao độ trên bàn mổ, không thể rời đi dù chỉ một chút.

Nếu có thể, chắc chắn anh cũng muốn giống như hôm nay, vừa ra khỏi phòng mổ đã ôm lấy tôi.

Lúc đó có thêm bệnh nhân đến, bác sĩ kia vội vàng rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!