Chương 32: Hạt giống hoa cúc làm khô héo một nửa đảo hoa đào!

Dịch: Nguyễn Anh Hùng

Thuyền đánh cá lung la lung lay.

Ông lão hở răng cửa từ khoang thuyền leo ra, chèo chống cây sào, đưa đám người Lục Phiên tới Hồ Tâm đảo.

Bánh xe gỗ chạm xuống mặt đất lót gạch xanh trên Hồ Tâm đảo.

Lục Phiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy được một mảng rừng hoa đào mông lung, đóa hoa màu hồng nở rộ lấy, hoa đào đỏ cũng làm mặt người đỏ theo.

Sâu trong rừng hoa đào, mơ hồ có một tòa tháp lâu đẹp đẽ như ẩn như hiện, phảng phất có tiếng cười tiếng hát của mỹ nhân bên trong bay ra.

Hương hoa đào đầy đảo.

Gió thổi phần phật, cây hoa đào chập chờn, cánh hoa màu hồng rơi xuống tán loạn, tăng thêm mấy phần kiều diễm.

Nơi xa.

Phía sau cánh của gỗ của Túy Trần các, có trùng trùng điệp điệp những dáng người yểu điệu dáng thướt tha như ẩn như hiện.

Oanh oanh yến yến*, tiếng cười quanh quẩn.

(Oanh oanh yến yến: chim oanh chim yến, từ ngữ dùng để ám chỉ ca kĩ ngày xưa.:)

Bên trong Túy Trần các, nhóm ca kỹ dưới sự dẫn đầu của tú bà, cười duyên dáng, nắm quạt giấy tròn, mặc lụa mỏng xuyên thấu, lộ ra da thịt trắng nõn, khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ, không kịp chờ đợi từ trong lầu tháp tranh nhau mà ra.

Lục Phiên là chủ nhân tương lai của Túy Trần các, có lẽ, cũng sẽ là chủ nhân của các nàng.

Các nàng ca kỹ này, vốn là nữ tử phong trần sa đọa, nếu có thể được Lục thiếu chủ ưu ái, đời này không cần lo lắng gì nữa.

Làm phu nhân của Thiếu thành chủ bọn họ không dám mơ, thế nhưng, nếu có thể làm tiểu thiếp, cũng đủ để các nàng vinh hoa phú quý cả một đời.

Còn những ca kỹ được vài vị nho sinh nhận làm tình nhân...

Đều để chuyện cũ theo gió cuốn đi.

Sắc mặt Nhiếp Trường Khanh hơi hơi kì quái, mắt nhìn Lục Phiên đang khí định thần nhàn*.

(Khí định thần nhàn: chỉ dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.)

Cầm đao mổ heo lên, sải bước ra, ngăn tại trước người Lục Phiên trước, đao mổ heo chỉ về hướng nhóm ca kỹ.

Hành động của Nhiếp Trường Khanh làm cho động tác của nhóm ca kỹ một chút, ngừng chân phía xa, không dám tiến lên.

"Ngưng tỷ, đẩy ta đi qua."

Không để ý đến nhóm ca kỹ, Lục Phiên vẫy ngón tay, nhìn Ngưng Chiêu, nói.

Ngưng Chiêu khẽ vuốt cằm, đôi tay đặt lên xe lăn, đẩy về phía trước.

Bánh xe lăn lăn qua những cánh hoa đào trên đất, chậm rãi tiến lên.

"Đúng rồi, tiểu Nghê."

Bỗng nhiên, Lục Phiên quay đầu nhìn về phía sau, nơi Nghê Ngọc vừa hoàn hồn sau cơn say sóng.

"Nơi này có mười hạt giống, ngươi tìm chỗ ở trên đảo đào mười cái hố trồng xuống."

Lục Phiên lấy ra mười khỏa hạt giống "Triều linh thiên cúc" được hệ thống ban thưởng, đưa cho Nghê Ngọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!