Cho đến khi xe chạy lên đường chính, Hoà Hoà mới ngẩng đầu nhìn Chu Hành, giọng non nớt hỏi: "Chú nhỏ, sao lúc nãy chú không chở cô xinh đẹp theo cùng vậy?"
Chu Hành tranh thủ liếc qua gương chiếu hậu, trả lời một cách thờ ơ: "Chú có quen cô ấy đâu, sao phải đưa cô ấy đi?"
"Chú nói dối!"
Cô bé kiên quyết nói: "Chú nhất định là quen cô đó mà!"
Chu Hành cười, "Làm sao cháu biết thế?"
Hoà Hoà bỏ bịch đồ ăn vặt xuống, nghiêm túc suy nghĩ vài giây, khi chắc chắn trí nhớ không có vấn đề mới nói: "Trước đây có những cô khác muốn nói chuyện với chú, chú đều không thèm để ý đến họ, nhưng hôm nay chú lại nói chuyện với cô xinh đẹp này, ừm…"
Cô bé xoay xoay ngón tay: "Năm sáu bảy tám chín mười câu!"
Chu Hành "hừ" một tiếng, không phủ nhận.
Hoà Hoà: "Mà cô đó còn hiểu lầm con là con gái của chú, chú còn bắt con giải thích nữa!"
"Ồ." Chu Hành lười biếng ngẩng mắt lên, giọng điệu không khác gì khi trêu đùa trẻ con: "Vậy thì sao?"
Hoà Hoà như muốn chứng minh ý kiến của mình là đúng, siết chặt nắm tay, nói lý: "Trước đây cũng có một cô hiểu lầm con là con gái của chú, chú còn không để con giải thích!"
"Con bé này thật là…lắm điều." Chu Hành không buồn cãi lại với một đứa trẻ.
Hoà Hoà bĩu môi, đôi mắt tròn xoe lăn tít: "Cô đó trước đây chắc không phải là là "thím nhỏ" của con chứ?"
"?"
Chu Hành tức giận bật cười: "Thím nhỏ gì, con đang nói gì vậy?"
Hoà Hoà quay đi, lại nhặt bịch khoai tây chiên chưa ăn hết lên ôm vào lòng: "Trong phim ấy, các chú nhỏ khi gặp lại người yêu cũ đều giống như chú vậy."
"……"
Chu Hành day mạnh thái dương: "Sau này ít xem mấy bộ phim thần tượng với mẹ con thôi."
……
Khi Chu Hành đưa Hoà Hoà về đến nhà, Chu Lệ Hoa đã chuẩn bị cơm nước xong.
"Về nhanh vậy sao?" Chu Lệ Hoa vui vẻ hỏi: "Nhanh để đồ xuống rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."
Nói xong, bà âu yếm bế Hoà Hoà lên: "Ôi, bé yêu của bà, hôm nay chú đón con đi học có vui không?"
Hoà Hoà gật đầu thật mạnh, giọng nói ngọt ngào: "Vui lắm ạ! Nếu chú có thể đón con đi học mỗi ngày thì con sẽ vui hơn nữa!"
Chu Hành nghe vậy cười khẽ.
Cô nhóc này từ nãy đến giờ nói không ngừng, bao nhiêu đồ ăn vặt cũng không thể ngừng được cái miệng của cô bé, hôm nay đủ làm anh mệt rồi.
Đang nói chuyện, em họ Chu Diệp từ trên lầu đi xuống: "Anh về rồi à!"
Chu Diệp và Chu Hành có quan hệ rất tốt, thấy anh về cô vội vàng chạy lại: "Anh rốt cuộc cũng về rồi, anh không biết đâu, hai năm anh không có ở nhà, mẹ em mỗi ngày cứ lải nhải suốt, tai em suýt nữa đã bị mòn rồi."
Chu Lệ Hoa không nhịn được liếc cô một cái, Chu Diệp lập tức im bặt.
Thu lại ánh mắt, Chu Lệ Hoa dịu dàng đặt Hoà Hoà xuống và nói: "Để dì dẫn con đi rửa tay."
Khi Chu Diệp và Hoà Hoà đi khỏi, Chu Lệ Hoa mới nhìn Chu Hành, giọng điệu chân thành: "Dì đã lâu không gặp con, ăn cơm xong nếu không có việc gì thì ở lại nói chuyện với dì nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!