Trầm Nhứ vừa đi xuống lầu thì thấy Thẩm Trạch Xuyên đang đứng dựa nhẹ vào cửa xe, mắt cúi xuống nhìn điện thoại. Khi nghe thấy tiếng giày cao gót của cô, cậu ta mới ngẩng đầu lên.
"Cũng nhanh thật đấy."
Thẩm Trạch Xuyên cất điện thoại đi, đưa tay mở cửa xe phụ cho cô: "Lên xe đi, hôm nay tôi đã hỏi qua người bạn có hiểu biết về xe rồi, cậu ta xem qua ảnh và nói vết xước không nghiêm trọng lắm, sửa xe không tốn nhiều tiền đâu."
Trầm Nhứ gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi."
Cô luôn cảm thấy chuyện đối phương muốn giải quyết riêng có chút kỳ lạ, nhưng cô không hiểu nhiều về những việc này, cũng không biết giá cả sơn lại xe ngoài thị trường là bao nhiêu, chỉ có thể nhờ Thẩm Trạch Xuyên hỏi thử để chuẩn bị tâm lý.
Thẩm Trạch Xuyên nhếch môi, nửa đùa nửa thật nói: "Tôi nói này, chị đúng là khéo va vào, cả thành Lâm Giang cũng chẳng tìm ra mấy chiếc McLaren đâu."
"……"
Trầm Nhứ: "Là thực tập sinh tôi dẫn dắt, cô ấy lái xe của tôi đi không cẩn thận va vào."
Thẩm Trạch Xuyên đóng cửa xe lại, nửa đùa nửa thật: "Quả nhiên là thực tập sinh do chị dẫn dắt."
"……"
Nói xong, Thẩm Trạch Xuyên vòng qua đầu xe đi về phía ghế lái, khi cậu ta mở cửa xe thì động tác bỗng dừng lại, như có linh cảm cậu ta vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu.
Ngay lập tức, đối diện với một ánh mắt không bình thường.
Mặc dù khoảng cách giữa cậu ta và cửa sổ tầng hai khá xa, cậu ta cũng không nhìn rõ người đang đứng gần cửa sổ nhưng bản năng của đàn ông khiến cậu ta cảm nhận được sự thù địch từ ánh mắt đó.
Thẩm Trạch Xuyên nhíu mày, cảm thấy có chút khó hiểu.
Cậu ta dừng lại vài giây, rồi thu hồi ánh mắt lại, mở cửa xe lên ngồi.
Chiếc xe chạy lên đường chính, Thẩm Trạch Xuyên vừa lái xe vừa trò chuyện với Trầm Nhứ: "Hôm nay chị đi tham dự đám cưới bạn học cấp ba à?"
"Ừ."
Trầm Nhứ chỉ đáp lại một câu ngắn gọn rồi không nói thêm gì, hôm nay cô cảm thấy hơi mệt.
Thấy cô có vẻ không vui, mặt mày uể oải, Thẩm Trạch Xuyên thu lại ánh mắt rồi cười: "Ai không biết còn tưởng chị đi dự đám cưới của bạn trai cũ đấy."
"……"
Trầm Nhứ mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những cánh lông bồ công anh bay bay, tâm trí cô cũng như lạc vào một hồi ức xa xưa.
Thực ra, câu hỏi mà Trần Gia Giai hỏi cô ở trên bàn vừa rồi cô còn nhớ rõ.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng hôm đó là thể dục, cô vẫn như mọi khi, vào giữa tiết học trở về lớp học học từ vựng, vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ trong lớp vọng ra.
Trầm Nhứ dừng lại động tác đẩy cửa, theo lý thì giờ này không có ai ở trong lớp, tiết thể dục cuối cùng liền với giờ nghỉ trưa, mọi người đều muốn ra ngoài sớm, hầu như chẳng ai quay lại lớp.
Khi cô định quay đi thì bất chợt nghe thấy trong lớp có người nhắc đến tên "Chu Hành", Trầm Nhứ vô thức dừng lại.
"Cậu bạn hôm qua chơi bóng rổ ở sân thể dục tôi đã tìm hiểu rồi, tên là Chu Hành, gia đình khá giàu có nhưng mà không được coi là người tử tế gì, nghe nói cậu ấy thường xuyên qua lại với đám học sinh trường nghề bên cạnh."
Trầm Nhứ thở phào, may là lần trước cô không chọc phải anh.
"Nhưng cậu tìm hiểu cậu ấy làm gì vậy?"
"Tất nhiên là muốn theo đuổi rồi, cú ném ba điểm hôm qua đẹp không thể tả! Cậu biết đấy, tôi thích mấy chàng trai chơi bóng rổ mà đẹp trai lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!