Trên đường về nhà, Trầm Nhứ cứ thẫn thờ mãi.
Cô không biết Chu Hành chọn đúng ngày này là cố ý, hay chỉ là tình cờ anh trở về đúng hôm nay rồi thuận tay chọn luôn.
Theo lý mà nói, nếu Chu Hành nói đang theo đuổi cô, chọn ngày này cũng chẳng có gì không phải. Nhưng trong lòng cô vẫn thấy hoang mang. Sáu năm đã trôi qua, ai lại cố tình nhớ sinh nhật của một người từng làm tổn thương mình chứ?
Cô sợ bản thân tự mình đa tình, hiểu lầm lòng người.
Về đến nhà, Trầm Nhứ tự nấu một phần mì Ý cho mình. Khi đang ăn, điện thoại cô đổ chuông, là Khúc Thanh Lê gọi đến.
"Bảo bối à, thứ Năm tuần sau là sinh nhật cậu đấy, muốn quà gì nào? Nếu không nói thì tớ chọn đại một món thật đắt tặng đó."
Trầm Nhứ bật cười: "Đừng nha, tớ không muốn ba bữa một ngày đều phải ăn bánh sinh nhật đâu. Cứ để tớ nghĩ xem đã rồi nói cậu sau."
Mỗi năm đến sinh nhật Trầm Nhứ, Khúc Thanh Lê luôn là người đầu tiên gửi lời chúc, cũng là người đầu tiên hỏi cô muốn nhận quà gì. Khi mới lên đại học, dù cả hai đã khá thân thiết, nhưng Trầm Nhứ vẫn hơi ngại ngùng, chỉ nói mình không thiếu gì, cũng không định tổ chức sinh nhật.
Thế mà đến đúng ngày sinh nhật, Khúc Thanh Lê lại bao nguyên một địa điểm, rủ thêm mấy người bạn đến tổ chức cho cô, còn đặt riêng một chiếc bánh ba tầng.
Lần đó có thể xem là sinh nhật hoành tráng nhất trong đời Trầm Nhứ.
Tối hôm ấy, mười mấy người mà ăn còn chưa hết một tầng bánh. Trầm Nhứ không nỡ bỏ phí, bèn gói lại mang về ký túc xá chia cho bạn cùng phòng.
Mấy ngày sau đó, cô thật sự ăn bánh sinh nhật ba bữa mỗi ngày, dù vậy vẫn không thể ăn hết trước khi nó bị hỏng, cuối cùng phải vứt đi một phần ba.
Từ lần ấy trở đi, suốt bốn năm đại học, Trầm Nhứ không đụng đến bánh sinh nhật nữa. Đến mức chỉ cần thấy là muốn buồn nôn.
Sinh nhật thì chỉ mua một góc bánh nhỏ, cắm nến, ước xong là tặng luôn cho bạn cùng phòng.
"Nhưng năm nay có khi tớ không thể ở bên cậu mừng sinh nhật được rồi."
Giọng Khúc Thanh Lê mang theo chút áy náy: "Bệnh tim của bố tớ hình như trở nặng. Tớ nhờ bác sĩ Trình sắp xếp giúp một chuyên gia tim mạch, thứ Hai tuần sau phải đưa bố mẹ đi Thượng Hải một chuyến, chắc chắn không kịp về vào ngày sinh nhật cậu rồi."
Nghe vậy, Trầm Nhứ tỏ rõ sự thông cảm: "Sinh nhật thì năm nào cũng có, đâu phải chỉ có lần này đâu. Bệnh tình của bác quan trọng hơn, cậu cứ yên tâm đưa bác đi khám. Tớ cũng mong bác sớm khỏe lại."
Ở đầu dây bên kia, Khúc Thanh Lê thở dài: "Mong là vậy. Nhưng bác sĩ Trình nói bệnh mạch vành không thể chữa khỏi hoàn toàn, chỉ cần giữ cho nó không chuyển nặng là được rồi."
Không muốn tiếp tục nói chuyện buồn, cô chuyển chủ đề về lại phía Trầm Nhứ: "Đến sinh nhật nhớ tự mua gì ngon ngon ăn nhé. Quà sinh nhật tớ mua rồi, sẽ gửi chuyển phát cho cậu."
"Ừ." Trầm Nhứ đáp khẽ, cười cười: "Vậy tớ sẽ chờ mong nha."
Khúc Thanh Lê bỗng nhớ ra chuyện gì: "À đúng rồi, cậu và bạn trai cũ sao rồi? Lần trước về nhà xong quên hỏi cậu, dạo này có tiến triển gì không?"
"Ừm…"
Lần này, Trầm Nhứ không phủ nhận ngay như mọi lần, mà im lặng suy nghĩ mấy giây, sau đó chậm rãi kể lại nỗi băn khoăn lúc nãy trên đường về.
Hàng mi cô khẽ run: "Tớ không chắc là anh ấy chọn ngày hôm đó là tình cờ, hay vì lý do gì khác."
Nghe xong, Khúc Thanh Lê lập tức phân tích: "Chuyện này nhìn cái là biết không phải trùng hợp rồi. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Cậu nói muốn mời anh ấy ăn một bữa cơm, anh ấy cứ bận mãi, cuối cùng lại chọn đúng ngày sinh nhật cậu. Nhìn thế nào cũng ra là có sắp đặt trước mà!"
"…"
Mi mắt Trầm Nhứ rũ xuống, theo phản xạ phủ nhận: "Cũng… chưa chắc đâu, lỡ đâu thật sự là trùng hợp."
Lỡ đâu anh ấy đã quên hôm nay là sinh nhật cô, chỉ đơn giản là tiện tay chọn đại một ngày mà thôi.
Điện thoại bên kia, Khúc Thanh Lê cười khẽ, dứt khoát nói: "Nếu anh ấy không có tính toán từ trước, thì tớ đi gội đầu bằng tư thế trồng chuối."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!