Chương 46: (Vô Đề)

Bầu trời đêm dần chìm vào tĩnh lặng, xung quanh im ắng đến lạ thường.

Chạm phải ánh mắt anh, Trầm Nhứ bỗng cảm thấy xót xa.

Từ khi quen biết Chu Hành đến nay, trong ký ức của cô, dù là trước đây hay sau khi gặp lại, cũng hiếm khi thấy anh lộ ra vẻ yếu đuối như vậy khi còn tỉnh táo.

Mặc dù cô không rõ hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Chu Hành, nhưng trực giác mách bảo cô rằng, hôm nay chắc chắn là một ngày đặc biệt với anh.

Chỉ tiếc là, Chu Hành không muốn nói thêm, cô cũng không dám gặng hỏi.

Im lặng một lúc, Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói chân thành: "Em không giỏi an ủi người khác, nhưng nếu ở cạnh em thực sự có thể khiến anh thấy khá hơn một chút, thì mình cứ ngồi trong xe thêm một lúc cũng được."

Trầm Nhứ luôn cảm thấy mình khá chậm chạp trong chuyện tình cảm, thậm chí nhiều lúc còn thiếu cả sự đồng cảm cơ bản, rất khó để hòa nhịp với cảm xúc của người khác. Nếu hôm nay đổi lại là một người khác, có lẽ đều sẽ giỏi hơn cô trong việc an ủi Chu Hành.

Dù sao thì, một người từ nhỏ đã chẳng được yêu thương, thì làm sao có thể biết cách yêu thương người khác?

Vì thế, khi đối mặt với tình cảm thẳng thắn, nồng nhiệt và không hề che giấu của Chu Hành, phản ứng đầu tiên của cô là né tránh, rồi mới đến mong đợi và khao khát, đồng thời cũng không ngừng hoài nghi chính mình — liệu cô có xứng đáng hay không.

Đầu óc Trầm Nhứ không có nhiều suy nghĩ phức tạp, đây là cách an ủi tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra vào lúc này.

Nghe vậy, Chu Hành hơi cong môi cười nhẹ, ánh mắt dừng trên gương mặt cô, chậm rãi lên tiếng: "Ai nói em không biết an ủi người khác, chẳng phải đang làm rất tốt đấy sao?"

"Thật à?"

Hàng mi Trầm Nhứ khẽ run, cô nghiêm túc hỏi: "Vậy giờ anh thấy đỡ hơn chưa?"

Chu Hành thu lại ánh nhìn, bật cười khẽ, gật đầu hai cái, trả lời chắc chắn: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Nghe vậy, đáy mắt Trầm Nhứ hiện rõ ý cười: "Vậy thì tốt."

Chu Hành ngẩng mắt khẽ liếc nhìn cô, khóe môi không nhịn được mà cong lên: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Trầm Nhứ thoáng ngẩn ra, chưa kịp phản ứng.

Bàn tay người đàn ông đang tháo dây an toàn chợt dừng lại, anh nhìn cô cười: "Sao? Tối nay định ở lại xe với anh luôn à?"

"…"

Trầm Nhứ đỏ bừng mặt: "Không có."

Cô vội vàng tháo đai an toàn, mở cửa bước xuống xe.

Thấy vậy, Chu Hành khẽ cong môi cười, lúc này mới từ tốn tháo dây an toàn rồi bước xuống.

Từ sau khi lập đông, cư dân trong khu ít hẳn đi. Trước kia Trầm Nhứ về vào giờ này, vẫn thấy nhiều người già dắt trẻ con đi dạo, nhưng giờ gần như không thấy bóng ai, nếu có thì cũng chỉ là vài người vội vã lướt qua, trông giống như cô, mới tan làm về.

Rẽ qua góc khuất, một luồng gió lạnh thổi tới, Trầm Nhứ theo bản năng kéo chặt áo khoác.

Cô ngẩng đầu nhìn sang Chu Hành, thấy anh không cài cúc áo vest, gió vừa thổi qua liền làm tà áo tung bay, bên trong chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi trắng mỏng, nhìn qua chẳng dày dặn gì, gió thổi qua chắc chắn thấm lạnh vào người.

Thế nhưng vẻ mặt Chu Hành vẫn dửng dưng như không, thậm chí còn không buồn chỉnh lại áo, như thể hoàn toàn không cảm thấy lạnh.

Thấy vậy, Trầm Nhứ không nhịn được hỏi: "Anh không lạnh à?"

Cô nhìn mà cũng thấy lạnh thay anh.

"Cũng tàm tạm." Chu Hành ngẩng mắt hỏi lại: "Em lạnh à?"

Trầm Nhứ thành thật đáp: "Em thấy lạnh thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!