Chu Hành sững người một thoáng, bật cười vì tức, nghiêng đầu nhìn cô: "Sao trước giờ anh không biết em còn có tài chọc người ta tức điên lên như vậy?"
Trầm Nhứ im lặng: "…"
Anh liếc nhìn bát nước đường đỏ đã gần cạn, cười khẽ một tiếng: "Tinh thần em tốt thế này, xem ra anh đúng là làm việc thừa rồi."
Trầm Nhứ nhanh chóng nhận ra cảm xúc của Chu Hành, cô im lặng một chút, rồi đặt bát xuống, ngẩng đầu lên chân thành nói: "Thật ra cũng không vô ích đâu, nhờ có bát nước đường đỏ này của anh mà tôi mới có tinh thần đấy."
Dù gì hôm nay Chu Hành cũng giúp cô mua băng vệ sinh rồi còn nấu nước đường đỏ cho cô, cô mà không nói vài lời dễ nghe thì cũng thấy mình quá vô tâm.
Nghe vậy, Chu Hành nhướng mày: "Thật à?"
Trầm Nhứ gật đầu rất chân thành hai cái: "Thật."
Chu Hành bật cười, hỏi lại: "Vậy tức là anh nấu nước đường đỏ cho em để em có sức mà chọc tức anh?"
"…"
Trầm Nhứ nhỏ giọng lầm bầm: "Tôi đâu có chọc anh…"
Chu Hành không nghe rõ, nghiêng đầu: "Nói gì cơ? Nói to lên chút."
Trầm Nhứ vội vàng lắc đầu: "Không có gì, tôi nói là rất cảm ơn anh."
Chu Hành khẽ hừ một tiếng, thu lại ánh mắt: "Lại là cảm ơn suông."
"…"
Trầm Nhứ nghe ra sự bất mãn và không vui…
Suy nghĩ một lúc, cô ngẩng đầu nhìn anh, thử hỏi: "Hay là… để hôm khác tôi mời anh ăn cơm nhé? Anh chọn chỗ đi."
Chu Hành hất nhẹ mí mắt liếc nhìn cô, vẻ mặt như thể rất khó xử, thong thả đáp: "Ăn cơm à…"
"Để sau đi, chưa chắc anh đã có thời gian."
"Ồ." Trầm Nhứ gật đầu: "Vậy cũng được."
Nghe vậy, Chu Hành hơi nhíu mày, giọng rõ ràng có phần gấp gáp: "Đây là thái độ em cảm ơn người khác đấy à? Em có thật lòng không đấy?"
"…"
Trầm Nhứ cạn lời, mấy năm không gặp mà anh chàng này hình như còn khó chiều hơn trước.
Cô mím môi: "Chẳng phải là anh nói chưa chắc có thời gian còn gì…"
Chu Hành tức đến mức giọng cũng cao lên: "Thì em không biết chủ động năn nỉ thêm chút à?"
"…"
Trầm Nhứ: "Tôi tưởng anh bận lắm…"
Chu Hành hừ lạnh: "Đúng là bận."
Trầm Nhứ mím môi, ngẩng đầu nhìn anh, đổi cách hỏi một cách thăm dò: "Vậy… khoảng ngày nào anh rảnh?"
Nghe vậy, sắc mặt Chu Hành quả nhiên dịu lại thấy rõ.
Anh suy nghĩ vài giây, vẫn giữ vẻ kiêu ngạo: "Giờ chưa biết, lúc nào rảnh anh sẽ báo cho em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!